341 Trực tiếp đưa ra lời mời như vậy khiến bọn họ không có cách nào cự tuyệt. Thứ nhất bọn họ nhất thiết phải biết được vị trí của Hải Hà vương, hắn bây giờ thế nào, còn sống hay không? Quan trọng nhất là Thái hậu cư nhiên đưa thuốc giải ra làm lời dẫn, Tiêu Vân Trác đã đồng ý rồi.
342 Có lẽ là do có chuyện trong lòng nên chưa đến tờ mờ sáng Thường Hy đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan quen thuộc khi ngủ của Tiêu Vân Trác.
343 Hàng Nhạc Thủy nở một nụ cười ôn hòa, nói: “Thiên cơ không thể lộ, ngươi nếu tin ta thì lấy đi, không tin có thể không cầm. ”Thần sắc mọi người không đồng nhất, cũng có chút khẩn trương, dù sao đối với Hàng Nhạc Thủy bọn họ cũng không phải quá quen thuộc.
344 Thường Hy nói những lời này rõ ràng chính là muốn giúp Chuyên Tôn Nhạc Đan một tay, buộc Tần Nguyệt Như không thể thừa nhận. Dù sao chuyện một nữ nhân nắm quyền cũng không thể chấp nhận được.
345 Thường Hy và Tiêu Vân Trác phối hợp vô cùng tốt, một tung một hứng, chỉ khổ Nạp Tháp tức giận đến nỗi thân thể phát run. Chỉ là, Nạp Tháp có thể đi đến nước này cũng không phải chỉ có hư danh, hắn bình tĩnh ngăn chặn lửa giận trong lòng, lại bày ra bộ dáng ổn trọng, nói: “Làm phiền Thái tử gia quan tâm, chẳng qua bệnh tình của quốc chủ nước ta chính là cơ mật.
346 Chuyên Tôn Nhạc Đan chăm chú nhìn Thường Hy, trong lúc bất chợt giống như đã nhớ ra chuyện gì đó, lập tức liền nở một nụ cười phát ra từ nội tâm: “Còn tưởng rằng nàng đã quên rồi chứ?”Thường Hy hé miệng cười cười, nói: “Chuyện khác có thể quên nhưng chuyện này không thể.
347 Dù sao trong tay Tần Nguyệt Như cũng có binh quyền, vừa nhìn thấy tình thế không ổn là lập tức lệnh cho thị vệ thân tín phái binh vây kín triều đình. Tình thế nhất thời trở nên khẩn trương, trong đại điện yên lặng như tờ, ngay cả bản thân Thường Hy cũng mạnh mẽ áp chế bản thân không để ình ngủ mất.
348 Chuyên Tôn Nhạc Đan hồ nghi nhìn Tiêu Vân Trác, hắn không biết hắn ta muốn làm cái gì nhưng vẻ mặt của Tiêu Vân Trác lại khiến hắn cảm thấy trong lòng mơ hồ bất an, muốn hỏi thêm điều gì nữa thì Tiêu Vân Trác đột nhiên lại lên tiếng: “Ngài còn muốn làm ngôi vị quốc chủ này nữa hay không?”Chuyên Tôn Nhạc Đan sững sờ mất mấy giây, ngay sau đó nói: “Thời điểm trước kia đã từng muốn như vậy, không muốn ở dưới kẻ khác, muốn là người trên vạn người.
349 Thời gian dường như yên tĩnh trở lại. Trên đại điện tràn ngập một loại hơi thở báo hiệu mưa gió sắp tới. Sắc mặt Tần Nguyệt Như tái xanh, nhìn đám người Thường Hy quát: “Các ngươi muốn ở chỗ của ta thích làm gì thì làm sao? Đừng vọng tưởng! Người tới, đem tất cả những người này nhốt vào đại lao cho bổn cung!”Tần Nguyệt Như ra lệnh một tiếng nhưng lại không nhận được tiếng đáp lại như thường ngày, bọn thị vệ đứng canh ở cửa cung ngay cả một câu cũng không nói, chỉ im lặng đứng đó lạnh lùng nhìn mọi người trong đại điện.
350 Tần Nguyệt Như năm đó đã từng là thủ lĩnh Trâm Mẫu đơn của Mười tám cây trâm hoa, danh đúng như thực, hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, võ công lợi hại vô cùng.
351 Minh Sắt nghe thế thì khuôn mặt khẽ biến sắc, nói: “Thật nhanh tay nhanh chân. Xong rồi! Lần này thì xong rồi!”Thường Hy mặc dù không biết nàng tại sao lại nói như vậy nhưng trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác khác thường, không hiểu vì sao cái tên Chuyên Tôn Diệp Thành lại hiện lên trong đầu lúc này.
352 Tần Nguyệt Như vừa nói lập tức liền khiến ọi người trở nên kinh hoảng. Thường Hy theo bản năng nhìn Hàng Nhạc Thủy một cái, lại nhớ đến trước khi vào cung hắn đưa cho nàng một chiếc bình ngọc, dùng lực hít một hơi liền không cảm thấy gì không thoải mái.
353 Tần Nguyệt Như tự cho là toàn bộ đám người trong này đều đã trúng độc cho nên nói lời không hề có chút cố kỵ. Năm đó mặc dù là một thủ hạ của Mười tám cây trâm hoa – Trâm mẫu đơn nhưng nàng lại đem lòng yêu Tấn vương.
354 Thường Hy nhẹ thở ra một hơi thật dài. Nữ nhân có thể thông minh, có thể văn võ song toàn nhưng tuyệt đối không thể tâm thuật bất chính. Tần Nguyệt Như chính là do tâm cơ quá nặng mà tự mình hại mình.
355 Kèm theo tiếng cửa cung nặng nề khép lại, trong nháy mắt lòng Tần Nguyệt Như cũng run lên. Bà ta ngẩng đầu nhìn Hàng Nhạc Thủy, gương mặt này rõ ràng không phải là gương mặt thường xuyên xuất hiện trong các giấc mơ của bà ta, nhưng khí chất của người này lại khiến bà ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
356 Sáng sớm giữa hè đã mang theo không khí nóng làm cho người ta cảm giác không thở nổi. Bầu trời nổi lên từng đợt mây xám, tựa hồ có dấu hiệu sắp mưa. Đường đi cát vàng tung bay mờ mịt, mười mấy con ngựa chạy thong thả phía trước, theo sau là một cỗ xe ngựa to lớn quý giá.
357 Trải qua khuyên nhủ “tận tình” của Thường Hy, Minh Sắt rốt cục cũng vào ở Ngu gia. Thường Hy và Tiêu Vân Trác phải vội vã vào cung bái kiến Minh tông cho nên đem Minh Sắt phó thác cho Ngu Thụy Lân.
358 Thường Hy quát to một tiếng, nhưng là vạt chéo quần kia lại nhanh chóng biến mất. Đợi một lúc lâu cũng không thấy có người ra ngoài, trong lòng Thường Hy dự cảm không tốt, nàng khẽ cắn răng vuốt bụng nhẹ nhàng đi tới.
359 Màn đêm dần dần buông xuống, mặt nước hồ Thiên Hà lăn tăn ngàn gợn sóng. Sóng nước cứ một tầng lại một tầng đan lấy nhau, giống như một vòi xoáy khổng lồ chỉ chực chờ để nuốt chửng người ta vào đó.
360 Thường Hy dựa lưng vào cửa lớn bên trong Lân Chỉ cung. Lời mới vừa rồi nàng nghe thấy rất rõ ràng, từ trong khe cửa cũng nhìn thấy được diện mạo của hai người kia.