Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lão Bà Bất Kính Nghiệp Chương 9

Chương trước: Chương 8



Chương 9: end

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tề Diệc Vĩ khó hiểu, làm sao mẹcó thể đột nhiên khóc như vậy?

 

“Dì Nhã Lan, dì làm sao vậy? Lại khóc thành như vậy,ông già trên giường vẫn chưa có chết a!”

 

“Mẹ mẹ…… Ô ô……” Trang Nhã Lan vừa mới mở miệng liềnkhóc không thành tiếng.

 

Văn Thiến có phải hay không hy vọng bà đem sự tìnhchân tướng nói ra cho nên mới ở trên trời an bài cho Lập Hàn đến mộ viên cứulão gia thân gia?

 

Tựa hồ có thể cảm nhận được bạn tốt có ý tứ như vậy,cho nên, Trang Nhã Lan quyết định đem một việc đã được giấu bí mật suốt ba mươinăm nói ra.

 

Đó là một đoạn chuyện cũ chua xót bi thương.

 

“Lập Hàn, cháu không phải vẫn luôn muốn biết cha mìnhlà ai sao? Dì nói cho cháu nghe, cha cháu tên là La Chính Hiền, ông ta chính làcha của Duẫn Hàm.”

 

Khi Trang Nhã Lan đem việc bí mật đã được giấu suốt bamươi năm nói ra, trong phòng bệnh hạng nhất tất cả mọi người đều ngây ngẩn cảngười.

 

“Dì Nhã Lan, dì đừng nói giỡn nữa, cháu mà là cháutrai của ông già này ư?” Giọng điệu Tương Lập Hàn run run nói.

 

“Đúng vậy, cháu thật sự là cháu trai của lão thân gia,là anh hai của Duẫn Hàm.”

 

Trang Nhã Lan một bên lau nước mắt một bên nói: “Nămđó mẹ cháu và cha Duẫn Hàm mến nhau nhưng lại bị ông thân gia phản đối, bọn họbị bắt phảo chia tay, sau khi chia tay mẹ cháu mới phát hiện bản thân mangthai, bà ấy liền quyết định sinh ra cháu.”

 

Nhớ tới năm đó bạn tốt kiên trì sinh ra đứa nhỏ, TrangNhã Lan khóc càng lớn, ngẫm lại một người phụ nữ muốn một mình sinh ra đứa nhỏphải cần bao nhiêu dũng khí, vất vả ngày sau có thể nghĩ đến.

 

La Duẫn Hàm kinh ngạc nhìn Tương Lập Hàn, anh ấy chínhlà con do mối tình đầu của cha cô sinh ra sao?! Trách không được cô lại đối vớianh có cảm giác thân thiết nói không lời, nguyên lai đó là bởi vì bọn họ là anhem có quan hệ huyết thống!

 

Cô không khỏi rơi xuống nước mắt khổ sở, nếu cha côbiết được bạn gái mình luôn tư tư niệm niệm âu yếm thay ông sinh một đứa contrai, nhất định sẽ thật cao hứng, đáng tiếc, ông đã qua đời rồi.

 

Tề Diệc Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình đang khóc, sự tìnhchân tướng thật sự làm cho người ta thực kinh ngạc, cha của Lập Hàn là ai chotới nay đều là một bí mật.

 

Cảm xúc La Dung Tam kích động ánh mắt ẩm ướt đỏ lên,một bên Cảnh thúc đã già cũng rơi nước mắt. Lúc trước ông còn cảm thấy TươngLập Hàn và lão gia thực giống nhau, nguyên lai cậu ta đúng là cháu trai của lãogia.

 

“Điều này làm sao có thể!” Tương Lập Hàn toàn thân runrun, tiếp theo như là không thể chấp nhận được sự thật, anh bước nhanh đi rakhỏi phòng bệnh.

 

“Lập Hàn……” Trang Nhã Lan và Uông Tử Thiên đồng thờikêu.

 

“Các người không cần lo lắng, cháu sẽ đi theo anh ấy.”Uông Tử Thiên nói xong, sau khi cấp cho bạn tốt một ánh mắt trấn an liền cũngđi theo ra khỏi phòng bệnh.

 

“Ông thân gia, tôi muốn nói với ông một chuyện, VănThiến là một người phụ nữ tốt, cô ấy không phải vì La gia có tiền mới kết giaocùng với con ông, cô ấy là thật tâm yêu con của ông. Cô ấy không sợ vất vả mộtmình sinh ra Lập Hàn, sau đó còn dạy nó làm người rất có chí khí…… Ô ô……” TrangNhã Lan nói thay cho bạn tốt, bà khóc thương tâm muốn chết.

 

La Duẫn Hàm cũng nước mắt rơi đầy mặt, cô ôm lấy ôngxã ở bên người khóc, nhớ tới Tương Lập Hàn đã từng nói khi anh còn nhỏ đã phảibắt đầu làm công, công việc khó khăn gì cũng đều đã làm, cô liền cảm thấy rấtkhó vượt qua, thực đau lòng.

 

Trang Nhã Lan cơ hồ khóc ướt cả một cái khăn tay.

 

“Vốn Văn Thiến nói vĩnh viễn cũng  sẽ không cho Lập Hàn biết được cha mình là ai nhưng làhôm nay Lập Hàn phải đi đến mộ viên thăm Văn Thiến, lại đúng dịp như vậy cứuông cho nên tôi mới nghĩ Văn Thiến có khả năng thay đổi tâm ý, muốn cho Lập Hànbiết cha mình là ai…… Ô ô ô……”

 

Tề Phú Dân đỡ vợ mình đang khóc thương tâm.“Được rồi,chúng ta trở về thôi.”

 

Ông biết bí mật này đã đọng lại trong lòng vợ mìnhthật nhiều năm, mỗi lần nhìn đến bộ dáng Tương Văn Thiến vất vả làm việc, bàliền muốn nói ra, thậm chí còn muốn mắng chửi người La gia. Hiện tại nói racũng tốt, cuối cùng cũng buông được tảng đá ở trong lòng.

 

Ông đỡ vợ mình đang nghẹn ngào rời khỏi phòng bệnh.

 

La Duẫn Hàm quay đầu nhìn ông nội nằm trên giườngbệnh, cô chỉ thấy khuôn mặt luôn luôn nghiêm khắc kiên cường kia lại rơi xuốnghai hàng nước mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông nội khóc.

 

“Lập Hàn, anh đừng đi nhanh như vậy, đợi tôi với.”

 

“Tránh ra, đừng đi theo tôi nữa!”

 

Uông Tử Thiên từ trong phòng bệnh đi ra ngoài đuổitheo Tương Lập Hàn, một đường đuổi tới nơi dừng xe của anh ta. Nhìn thấy anhlên xe, cô cũng lập tức mở cửa xe, ngồi vào ghế kế bên người điều khiển.

 

“Cô vào xe làm cái gì, xuống xe!” Khuôn mặt Tương LậpHàn cứng ngắc, giọng điệu cũng giống như vậy.

 

“Không xuống.”

 

“Xuống xe nhanh lên cho tôi!” Anh cơ hồ là rống giận.

 

“Anh không cần rống lớn tiếng như vậy, tôi sẽ thực sợhãi nha.”

 

“Sợ hãi thì đi xuống xe!” Tương Lập Hàn tức giận đến nỗinắm chặt tay lái.

 

“Cái kia cái kia…… Tôi biết có môt nơi thực thích hợpcho người có tâm tình không tốt uống rượu, cho dù anh uống say hô to gọi nhỏcũng sẽ không có người quản anh, muốn tôi mang anh đến đó sao?”

 

“Đi!” Anh hiện tại xác thực phiền chán đến nỗi muốnthống khoái uống vài chén.

 

Thấy anh lái xe, Uông Tử Thiên thực kinh hỉ, lập tứclấy ra di động gọi điện thoại, tay nhỏ bé đảo miệng, nhỏ giọng nói chuyện.

 

Tương Lập Hàn còn tưởng rằng cô muốn dẫn anh đi nơinào, kết quả là tới một căn phòng trọ.

 

“Đây là đâu?”

 

“Nhà tôi.”

 

“Uông Tử Thiên, cô đang đùa giỡn tôi sao? Mang tôi đếnnhà cô làm gì chứ?” Anh xoay người định rời đi nhưng lại bị Uông Tử Thiên nắmchặt.

 

“Chờ một chút!” Cô đem hết sức lực từ khi bú sữa đếnbây giờ bắt lấy người như trâu bò này.

 

“Tôi không có đùa giỡn anh, nhà trọ tôi ở thiết bịcách âm rất tốt, anh rống lớn kêu to cũng sẽ không có người quản anh, còn có,nơi đó có ba thùng bia, trên bàn còn có rất nhiều đồ ăn, tôi thật sự không cóđùa giỡn anh.”

 

Khi sáng sớm cô muốn đi ra ngoài tìm Duẫn Hàm, mẹ côcó gọi điện thoại nói tối nay sẽ kêu người hầu trong nhà lấy chút gì đó cho côăn, bởi vậy cô mới vừa rồi gọi điện thoại cho người hầu ở trên xe, nhờ cô ấy đira ngoài mua bia dùm sau đó bảo cô ấy sau khi mua xong liền rời đi, không cần ởlại quét tước.

 

Tương Lập Hàn giận dữ nhưng cuối cùng vẫn đi vào, anhngồi xuống trên ghế, lấy tay mở thùng ra, lấy ra vài chai bia. Sau khi anh mởnút ra, một hơi liền uống xong một chai.

 

“Anh không cần uống quá nhanh, ăn một chút gì đó có lẽtốt hơn.” Trên bàn có vài món đồ ăn, trong đó có món đầu sư tử kho tàu mà côthích nhất, còn rất nóng.

 

Nhưng mà Tương Lập Hàn lại không để ý đến cô, tiếp tụcuống chai thứ hai.

 

Uông Tử Thiên nhìn người đàn ông mãnh liệt uống rượunày, cảm thấy thật đồng tình lại có chút đau lòng, cũng khó trách tâm tình anhlại không tốt, nếu hôm nay đổi lại cô là nhân vật chính cũng nhất định rất khóvượt qua.

 

Cô lỗ cô lỗ! Tương Lập Hàn mồm to uống bia.

 

Trước đây anh từng hỏi qua mẹ mình, cha của anh là ainhưng kết quả là mẹ anh khóc thật sự thương tâm, bà muốn anh đừng hỏi nữa, anhthấy thế nên từ đó về sau cũng không muốn hỏi lại nữa. Lúc ấy anh nghĩ đến cókhả năng cha mình đã muốn kết hôn có gia đình, cho nên mẹ mới không thể nói ralà ai.

 

Cứ như vậy, mãi cho đến khi mẹ qua đời, anh cũng khônghề hỏi bà mà mẹ anh đến cuối cùng cũng không nói ra. Nguyên bản nghĩ đến bảnthân có khả năng vĩnh viễn sẽ không biết cha mình là ai, không nghĩ tới dì NhãLan cư nhiên biết thân thế của anh.

 

Anh là cháu trai của xú lão đầu kia? Mặt anh thống khổcăng thẳng, nhớ tới vừa rồi dì Nhã Lan nói, năm đó là do ông già bức bách chamẹ anh chia tay…… Ông già kia xác thực thoạt nhìn là người sẽ làm việc như vậy.

 

Trước kia anh vẫn rất muốn biết cha mình là ai nhưnghiện tại biết được sự thật, đừng nói là kinh hỉ ngược lại giống như là kinhhách, hơn nữa còn làm cho người ta phiền não muốn chết!

 

Thấy anh liên tục uống hết ba chai bia, Uông Tử Thiêncó điểm lo lắng.

 

“Lập Hàn, anh có muốn ăn thứ này nọ gì không? Cái kia,đầu sư tử kho tàu tôi làm ngon lắm nha.”

 

Mặc dù có điểm thực xin lỗi đầu bếp nhà cô nhưng vìbiểu hiện hiền tuệ của cô, cô không tự chủ được nói dối.

 

Tương Lập Hàn đưa mắt lạnh lùng nhìn cô.“Cô làm?”

 

“…… Đúng.” Cô chột dạ gật đầu.

 

Người ngay cả pha trà quét rác đều làm không tốt làmsao có biện pháp làm ra được đồ ăn trên bàn? Mặc dù căn bản là không tin chuyệnma quỷ của cô nhưng Tương Lập Hàn cũng mặc kệ cô, tiếp tục uống rượu của anh.

 

“Lập Hàn, tôi biết tâm tình anh không tốt nhưng anh cứuống như vậy sẽ say đó.”

 

Uông Tử Thiên khuyên nhủ, bất quá người đàn ông uốngrượu này vẫn không để ý đến cô.

 

“Lập Hàn, hiện tại biết được thân thế của mình, anh sẽnhận thức tổ tông –”

 

“Nhận thức tổ tông?” Tương Lập Hàn nắm chặt bia trêntay. “Cô điên rồi sao, tôi làm chi lại đi nhận thức cái gì tổ cái gì tông, tôilà con của mẹ tôi!”

 

“Nhưng anh là anh hai của Duẫn Hàm……”

 

“Năm đó chính bản thân ông già không cần tôi và mẹtôi, tôi làm chi lại đi gọi ông già kia là ông nội?! Cô có biết mẹ tôi ăn baonhiêu khổ mới đem tôi nuôi lớn như vậy không?”

 

“Anh nói không phải không đúng nhưng kì thật Duẫn Hàmvà La gia gia cũng thực đáng thương.”

 

“Bọn họ có cái gì thật đáng thương chứ!”

 

“Ba ba Duẫn Hàm năm đó bị buộc tách ra cùng mẹ anh sauđó cưới mẹ Duẫn Hàm nhưng mà ông ấy vẫn rất yêu mẹ anh, cũng bởi vì vậy mà DuẫnHàm từng nói với tôi cha mẹ cô ấy không có ngày nào mà không cãi nhau. Năm ấykhi cô ấy tám tuổi, ba mẹ cô ấy bởi vì cãi nhau ở trên xe cho nên mới xảy ratai nạn xe cộ mà qua đời.”

 

Tương Lập Hàn nhanh nhíu mày lại, không nói gì.

 

“Duẫn Hàm từng nói với tôi nhà của cô ấy chưa từng cótiếng cười, đối với việc cha cô sớm qua đời, ông nội cô vô cùng thương tâm khổsở cho nên La gia gia thường đi thăm mộ con mình. Tuy rằng ông ấy không nóinhưng cũng biết được trong lòng ông chứa đựng rất nhiều thống khổ, cũng vô cùnghối hận.” Câu sau chính là do cô thêm vào.

 

“Cái này là do ông già xứng đáng phải chịu.” Người nàođó hừ một tiếng, không cho là đúng.

 

“Có một chuyện anh có khả năng không biết, La gia giacó bệnh tim nhưng ông ấy vẫn từ chối phẫu thuật, anh có biết vì sao không?”

 

“Tôi không cần biết.” Người nào đó mạnh miệng nóinhưng lỗ tai vẫn tiếp tục nghe.

 

“Tôi nghĩ là ông ấy đang mong được tha lỗi cho nên mớimuốn chịu bệnh tật tra tấn, cho rằng tất cả đều là ông trời đang trừng phạt ôngấy. Tuy rằng Duẫn Hàm vẫn luôn khuyên ông ấy phẫu thuật nhưng ông ấy vẫn là bấtvi sở động.”

 

Tuy rằng cái này là do bản thân đoán nhưng có rấtnhiều chuyện không cần nói ra, nhìn thấy cũng liền hiểu được.

 

Thân mình Tương Lập Hàn hạ xuống, cảm xúc kích động.

 

“Ông già kia chết đã đến nơi mà còn quật cường nhưvậy, phẫu thuật một cái thì tốt rồi làm chi còn muốn một đống người bởi vì ôngta mà lo lắng, thực làm cho người ta chịu không nổi!”

 

Tuy rằng miệng anh mắng như vậy nhưng Uông Tử Thiênbiết anh kỳ thật cũng lo lắng cho La gia gia, cho dù tức giận như thế nào đinữa nhưng đây dù sao cũng là ông nội ruột của chính mình, cho dù như vậy ôngcũng là người lương thiện, nha, cô thật sự là yêu chết anh ta.

 

“Lập Hàn, tiếc nuối trước kia đã muốn xảy ra, khôngthể vãn hồi lại được nhưng anh hẳn là không hy vọng tạo nên một tiếc nuối khácđi? Kia mới thật sự khiến cho người ta khổ sở.”

 

Tâm phiền ý loạn Tương Lập Hàn cầm bia để tới trướcmặt cô.“Cầm uống, không cần nói nữa.”

 

“Tôi cũng phải uống sao?”

 

Nhìn bia ở trước mặt, Uông Tử Thiên nuốt nuốt nướcmiếng. Tửu lượng của cô không được tốt lắm nha, bất quá nếu là uống rượu, anhsay cô cũng say, sau đó bọn họ liền say đến trên giường đi……

 

Nha, thật chán ghét! Ôm lấy hai gò má, mặt cô hồng đỏlên, chỉ cần nghĩ đến có khả năng nhìn đến bộ dáng anh trọn vẹn lộ ra, cô đềumuốn phun máu mũi……

 

Tương Lập Hàn không biết Uông Tử Thiên vì sao vẫn mặtđỏ cười ngây ngôi với bia, anh nhịn không được trợn mắt nhìn người phụ nữ ngớngẩn này, anh liền không để ý tới cô, cô vốn chính là là một người phụ nữ kìquái.

 

Anh tiếp tục uống rượu của mình nhưng trong đầu vẫnhiện lên lời cô nói, cũng không thể quên được biểu tình đau thương của ông giàkia khi đứng ở trước mộ……

 

“Ông nội hôm nay có khỏe không?” Tề Diệc Vĩ nhìn vợmình vừa mới vào nhà hỏi.

 

“Ừ, khí sắc cũng không tệ lắm nhưng vẫn không thế nàonói chuyện.”

 

Sau khi La Duẫn Hàm tan tầm liền đi nhìn ông nội mộtchút, cô chỉ thấy vẻ mặt lão nhân gia ông trầm trọng.

 

Mười ngày trước ở trong bệnh viện, cô có thêm một vịanh trai tuy rằng cảm giác thực kỳ diệu nhưng lại làm cho người ta cảm thấythực vui mừng, ông nội hẳn là cũng có ý nghĩ giống cô đi, chính là Lập Hàn vẫnkhông chịu đến gặp ông nội.

 

Vốn cô thực lo lắng sau khi biết sự tình chân tướng,Lập Hàn rất có thể sẽ bởi vì chuyện năm đó mà không hề quản tiến độ chiêuthương nhưng kết quả giống như những lời anh nói đó là chuyện anh đáp ứng anhnhất định sẽ đem công tác hoàn thành.

 

Biết anh không có ý tứ phân rõ giới hạn với bọn họ, côthật sự thực vui vẻ.

 

Cho nên cô đương trường liền đổi giọng gọi anh là anhhai.

 

“Đừng có gọi bậy.”

 

“Nhưng mà anh rõ ràng chính là anh hai.”

 

“Chưa có xét nghiệm DNA, em có thể xác định sao?”

 

“Nếu như đi xét nghiệm, anh sẽ cho em gọi anh là anhhai sao?”

 

“…… Em vẫn là gọi tên anh đi, em gọi anh như vậy, anhthực không được tự nhiên. Hiện tại chúng ta đừng nói đến việc này, hảo hảo choanh đem chuyện chiêu thương đầu tư làm thật tốt.”

 

La Duẫn Hàm nhớ tới khi cô kêu Lập Hàn là anh hai, anhấy cũng không có biểu tình kháng cự hay chán ghét, bởi vậy cô tin tưởng muốnanh hai trở lại La gia nhìn ông nội chính là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

 

“Đúng rồi, anh đã cùng Hứa chủ nhiệm thảo luận quabệnh tình của ông nội, đều cảm thấy ông nội phải nhanh một chút giải phẫu, emcó muốn khuyên ông nội nữa hay không?”

 

Tề Diệc Vĩ cảm thấy chuyện tốt nhất chính là giải phẫukhông cần kéo dài nữa.

 

“Em đã khuyên rồi nhưng mà ông nội không đồng ý.” LaDuẫn Hàm cũng thực lo lắng.

 

“Em suy nghĩ rằng nếu Lập Hàn chịu đi gặp ông nội,muốn ông nội phẫu thuật có lẽ ông nội sẽ đồng ý nhưng mà Lập Hàn anh ấy hẳn sẽkhông đồng ý.”

 

“Phải không? Anh đây sẽ tìm thời gian khuyên nhủ cậuta.” Dù sao việc này cũng liên quan sức khỏe của ông nội.

 

“Cám ơn anh, ông xã.” La Duẫn Hàm cảm động ôm lấy ôngxã, “Nếu không có anh ở bên cạnh em, em cũng không biết nên làm cái gì bâygiờ.”

 

“Em yên tâm đi, anh sẽ luôn luôn ở bên người em.” TềDiệc Vĩ ôn nhu nói.

 

“Ừ.” Cô yên tâm gật đầu.

 

“Anh có mua bánh ngọt phô mai mà em thích nhất để ởtrên bàn đó.”

 

“Thật tốt quá, em muốn ăn nó!”

 

“Vậy em cứ từ từ ăn, anh đi vào tắm rửa trước.” TềDiệc Vĩ hôn bà xã xong, sau đó đi vào trong phòng.

 

La Duẫn Hàm vui vẻ ăn bánh ngọt phô mai, cô cũng khôngbiết có phải hay không bởi vì mang thai mà gần đây khẩu vị của cô trở nên rấtlớn.

 

Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, côbuông dĩa ăn xuống định đi qua tiếp điện thoại.

 

“Xin hỏi có phải là Tề phu nhân không?” Một giọng namxa lạ truyền đến.

 

“Là tôi, xin hỏi ngài là?”

 

“Tôi là Lưu viện trưởng, tôi nghĩ muốn mời cô giúp tôikhuyên Diệc Vĩ.”

 

“Khuyên Diệc Vĩ?”

 

La Duẫn Hàm nghe xong chuyện Lưu viện trưởng muốn côkhuyên bảo, biểu tình cô lộ vẻ ngạc nhiên.

 

Sau mười phút đồng hồ, cô kinh ngạc ngồi ở trên sôpha, nghĩ đến việc Lưu viện trưởng muốn cô giúp đỡ khuyên Diệc Vĩ không cần từchối lời mời đến trung tâm nghiên cứu y học ở Heidelberg nước Đức, bởi vì chỉcó bác sĩ khoa tim mạch xuất sắc nhất toàn cầu mới có thể nhận được yêu cầu củatrung tâm nghiên cứu hàng đầu, Diệc Vĩ xuất sắc như vậy nếu gia nhập vào độinghiên cứu kia, anh nhất định có thể ở phương diện nghiên cứu thuốc trị bệnhtim biểu hiện rất tốt.

 

Vì sao cho tới bây giờ cô cũng không biết Diệc Vĩ nhậnđược lời mời quan trọng như vậy của trung tâm nghiên cứu y học? Cho dù Diệc Vĩchưa từng nói cho cô nghe, cô cũng có thể biết được……

 

Tay nhỏ bé của La Duẫn Hàm nắm lại chặt chẽ, hô hấpquá mức loạn xạ khiến cho ý nghĩ của cô càng thêm hỗn loạn, bởi vậy cô hít vàomột khẩu khí thật sâu, thử làm cho bản thân tỉnh táo lại.

 

Nhìn bánh ngọt phô mai trên bàn đó là do anh riêng muatrở về, đơn giản là vì tối hôm qua cô nói có điểm muốn ăn bánh ngọt phô mai.Mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần cô nói muốn ăn cái gì hoặc là nhà hàng nào đó cómón gì ngon, lập tức, mỹ thực liền nhất định sẽ xuất hiện ở trên bàn.

 

Cho tới nay, anh đều là toàn tâm toàn ý che chở yêuthương cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì anh đều ở bên người cô mà cô chính là mộtmặt nhận yêu thương của anh, lại hoàn toàn không biết anh cũng có chuyện phiềnnão.

 

Khó trách một thời gian trước cô lại cảm thấy anhthoạt nhìn là lạ, lúc ấy cô hỏi anh, anh chỉ nói không có chuyện gì, đại kháilà do quá mệt mỏi mà cô lại hoàn toàn tin tưởng.

 

Làm sao cô lại có thể nghĩ đến anh chính là do mệt mỏimà không phải là do chuyện khác chứ? Hai tay vây quanh ở trước ngực, La DuẫnHàm ôm lấy chính mình bởi vì cảm xúc kích động mà thân thể khẽ run, cô thật làmột người vợ vô trách nhiệm!

 

Diệc Vĩ không nói cho cô nghe khẳng định là vì gần đâybên người cô xảy ra rất nhiều chuyện, anh không muốn làm cho cô lo lắng vẫnluôn bảo hộ làm bạn với cô, anh vì cô trả giá nhiều như vậy nhưng cô lại vì anhđã làm được một chút gì chưa?

 

Lưu viện trưởng nói đúng, Diệc Vĩ là một bác sĩ thựcxuất sắc nếu có thể vào y học sẽ biểu hiện xuất sắc hơn, tài hoa không nên bịmai một như vậy mà cô cũng tin tưởng anh tuyệt đối làm được.

 

Nhưng mà anh lại từ  chối.

 

Trái tim hơi hơi co rút lại,  cô rất khổ sở cũng rất giận chính mình.

 

Nghĩ thôi cũng biết anh nhất định là vì cô nên mới từchối, người đàn ông kia cho cô nhiều yêu thương, nhiều ấm áp như vậy nhưng đếncuối cùng còn vì cô mà buông tha cho giấc mộng của chính mình, đơn giản là vìmuốn làm bạn ở bên người cô!

 

Cho tới nay luôn luôn nhận được bao dung của Diệc Vĩ,được anh bảo hộ thật tốt, hiện tại cũng nên là lúc cô học suy nghĩ cho anh mộtchút, như vậy, cô có năng lực vì anh làm cái gì chứ? Hoặc là cô nên vì anh làmchuyện gì?

 

Khi La Duẫn Hàm tắm rửa sạch sẽ đi ra từ phòng tắm, côkhông nhìn thấy ông xã ở trong phòng, cô liền ra khỏi phòng, nhìn thấy anh ngồiở trong phòng khách trầm tư, tuấn dung hơi hơi buộc chặt lại khiến cho cô cảmthấy đau lòng không thôi.

 

Vì sao trước kia cô đều không chú ý tới phiền não củangười nam nhân này? Thật sự là thất trách lại bất kính nghiệp, nếu có ngườichấm điểm, làm vợ như vậy hẳn là không có điểm nào.

 

Cô hít khẩu khí thật sâu, sau đó hướng đến anh, chođến khi ngồi ở bên người anh, anh mới lấy lại tinh thần.

 

“Duẫn Hàm.”

 

“Anh đang suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ đến nỗi em đến đâycũng không hề phát hiện.” Xem ra tuy rằng anh từ chối chuyện trung tâm nghiêncứu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiếc nuối đi.

 

“Không có việc gì.” Anh ôn nhu cười.

 

“Anh nha, cứ luôn cười đến ôn nhu như vậy với em, hạicho em cũng không phát hiện anh không phải là không có phiền não gì.”

 

“Phiền não?” Tề Diệc Vĩ kinh ngạc một chút, chuyện đóDuẫn Hàm hẳn là không biết mới đúng.

 

“Ông xã, em muốn nói với anh,” Cô ôm lấy cánh tayanh.“Trước kia, vẫn đều là anh yêu thương dung túng em, hiện tại em cũng muốnyêu thương anh, như vậy mới công bằng.”

 

“Duẫn Hàm, em làm sao vậy?” Vì sao đột nhiên lại nóilời này?

 

Nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, một hồi lâu sau cô mới mởmiệng nói: “Em hy vọng anh đi Đức.”

 

Mặc dù có khả năng hai người sẽ phải tách ra, khôngnhìn thấy anh cô cũng sẽ cảm thấy thực cô đơn nhưng mà cô luyến tiếc anh buôngtha cho giấc mộng của mình, liền giống như lời cô vừa nói, cô cũng muốn yêuthương anh.

 

Tề Diệc Vĩ khá khiếp sợ.

 

“Có phải hay không Lưu viện trưởng gọi điện thoại ? Em không cần để ý, anh đã từ chối rồi.”

 

Chuyện thư mời cũng chỉ có anh và Lưu viện trưởngbiết, xem ra Lưu viện trưởng còn chưa có nản lòng.

 

“Vì sao anh muốn từ chối?”

 

“Bởi vì……” Anh khó nói ra được.

 

“Bởi vì anh đã đồng ý sẽ làm đại thụ của em, đồng ý sẽvĩnh viễn bồi ở bên người em cho nên anh mới từ chối có phải không?” Cô thayanh nói ra lý do.

 

Khẽ thở dài, Tề Diệc Vĩ vuốt ve hai má bà xã.

 

“Không đơn giản chỉ là nguyên nhân kia, hiện tại emđang có con của chúng ta, anh làm sao có thể bỏ lại hai người các em mặc kệchứ?”

 

“Cho dù anh có đi Đức, cùng lắm là cả hai không gặpmặt được không phải còn có thể gọi điện thoại sao? Anh nào có bỏ lại chúng emkhông quan tâm đâu.”

 

La Duẫn Hàm không cần anh buông tha cho giấc mộng,cũng muốn giúp anh hoàn thành giấc mộng.

 

“Hơn nữa anh lần trước không phải nói, chờ đến khi emsinh ra đứa bé, mẹ sẽ giúp em chăm sóc còn có rất nhiều người sẽ yêu thương đứabé này, không phải sao? Cho dù papa không có ở bên người, chỉ cần đứa bé biếtanh thương nó là đủ rồi.”

 

“Duẫn Hàm……”

 

“Anh yên tâm đi, bên người em có rất nhiều người làmbạn, hơn nữa, đừng quên quan trọng nhất là em có anh hai nha.” Cô cười. Tuyrằng người kia vẫn còn chưa chịu thừa nhận nhưng đây là chuyện sớm hay muộn màthôi.

 

Tề Diệc Vĩ nhìn bà xã tươi cười, hiểu được cô nói nhưvậy là vì muốn làm cho anh yên tâm đi Đức nhưng mà anh luyến tiếc a.“Anh luyếntiếc phải rời xa với em.”

 

Cô cũng vậy. Cố gắng kiềm chế cảm xúc khổ sở bởi vìsắp sửa chia lìa kia, La Duẫn Hàm ngọt ngào cười cười,“Chúng ta sẽ không rời xanhau, không phải có Internet chat webcam sao? Chúng ta vẫn có thể mỗi ngày gặpmặt.”

 

“Nhưng mà một khi anh đi Đức, có khả năng phải đinhiều năm……”

 

“Anh đừng  quên,chúng ta mười mấy năm trước đã quen biết, kéo dài một vòng mới lại ở cùng mộtchỗ, chính là tách ra vài năm thì tính là cái gì đâu?”

 

“Như vậy nếu khi em khóc……”

 

“Em sẽ không khóc nữa. Hơn nữa cho dù em muốn khóccũng sẽ chờ anh trở về rồi mới khóc.”

 

“Nếu anh đi Đức, khi em sinh con, có khả năng là anhsẽ không thể ở bên cạnh em.”

 

“Kia càng đơn giản, em sẽ nhờ Tử Thiên giúp quay lạiquá trình sinh sản, đến lúc đó sẽ gửi cho anh xem.”

 

Tề Diệc Vĩ vẫn không nói ra lời đáp ứng đi Đức, LaDuẫn Hàm biết anh còn đang lo lắng cho cô.

 

“Ông xã, em nghĩ muốn anh.” Nói xong, cô đột nhiênkhóa ngồi vào trên đùi của anh.

 

“Bà xã……” Tề Diệc Vĩ ôm lấy cô, thân thể liền lập tứccó phản ứng, lực hấp dẫn của cô đối với anh vĩnh viễn đều mãnh liệt như vậy.

 

La Duẫn Hàm đem bàn tay nhỏ bé chui vào quần ngủ củaanh, vuốt ve dục vọng dĩ nhiên thức tỉnh của anh, không ngừng nhẹ nhàng chà xátqua lại trên dưới, dục vọng ở trong lòng bàn tay cô dần dần trướng to, nóng rựcgắng gượng.

 

Anh nhẹ nắm lấy cánh hoa của cô, nhìn khu phấn nộn kiađã đem dục vọng chính mình hàm nhập, thật sâu kết hợp.

 

Bọn họ nhẹ thở hổn hển, nhìn lẫn nhau, mặt đối mặt.

 

“Em yêu anh cả thể xác lẫn tinh thần, toàn tâm toàn ýyêu anh, anh nhớ kỹ sao?” Cô gái nhỏ còn thật sự nhìn anh.

 

Cảm nhận được tình yêu tràn ngập ấm áp lại bao phúccủa cô, Tề Diệc Vĩ cảm động ôm lấy bà xã. Anh làm sao không hiểu được dụng tâmcủa cô? Cô ra vẻ kiên cường, cười đến ngọt ngào như vậy hoàn toàn là vì muốnanh yên tâm, không cần lại lo lắng cho cô.

 

Cô gái nhỏ thật sự trưởng thành.

 

Tề Diệc Vĩ hôn môi bà xã, thân mình lại càng tiến sâuthêm vài phần.

 

“Anh nhớ kỹ nhưng anh sợ anh sẽ giống như cha anh, mớicó thể sẽ đói chết.” Nhìn đến vẻ mặt hoang mang của bà xã, anh nở nụ cười, cườiđến tuấn mị mê người. “Bởi vì chỉ có em có thể giúp anh ăn no.”

 

Lời nói của người đàn ông làm cho cô cảm thấy vừa thẹnthùng lại cảm động, chỉ có thể càng thêm triền miên hôn anh, mặc dù luyến tiếctách ra nhưng cô hy vọng anh có thể hoàn thành giấc mộng của mình, mà cô sẽcùng đứa bé bảo vệ gia đình này thực tốt, chờ anh trở về.

 

“Em khỏe lắm, anh không cần lo lắng, con gái cũng thựckhỏe mạnh nha.”

 

Thông qua chat webcam, La Duẫn Hàm nói chuyện cùng ôngxã đang ở Heidelberg xa xôi nước Đức, cô thuận tiện cho anh xem ba tấm ảnh chụpsiêu âm cục cưng, tuy rằng nhìn không ra diện mạo nhưng cục cưng cũng thực khỏemạnh.

 

Ngay tại hai tháng sau đêm đó bọn họ nói chuyện, DiệcVĩ bay đi nước Đức mà hiện tại cô đã mang thai hơn bảy tháng.

 

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện ngọt ngào với ông xã,La Duẫn Hàm tắt máy tính đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách.

 

Loading...
Loading...