Lão Bà Bất Kính Nghiệp Chương 3
Chương trước: Chương 2
Chương 3
Buổi tối, khi La Duẫn Hàm đi vào trong phòng kháchsạn, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền bị người khác ôm chặt lấy.
“Thật có lỗi, ngày hôm qua anh phải tham dự một cagiải phẫu kéo dài hơn mười mấy giờ, mãi đến giữa trưa hôm nay mới biết đượcchuyện của chúng ta bị đăng báo.” Tề Diệc Vĩ ôm cô, bản thân tự trách nói.
Đây là lí do vì sao anh không gọi điện thoại cho cô ư?La Duẫn Hàm phiền não cả một ngày nhất thời hốc mắt đỏ lên. Cô nghĩ rằng anhcảm thấy ở cùng một chỗ với cô áp lực quá lớn nên không muốn để ý đến cô……
Tề Diệc Vĩ buông người trong lòng ra, sau đó mới pháthiện cô một bộ dạng muốn khóc.“Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Cô hít hít cái mũi,“Em nghĩ rằng……anh không muốn để ý đến em, cho nên mới không gọi điện thoại cho em.”
“Đứa ngốc!” Anh vừa buồn cười vừa đau lòng vuốt đầucô. “Hơn nữa cho dù anh không gọi điện thoại cho em, em cũng có thể gọi cho anhmà. Ngẫu nhiên em cũng có thể ỷ lại một chút vào người bạn trai như anh, hoặclà hướng anh làm nũng cũng được, hiểu không?”
“Ừ?” Cô chớp chớp hàng lông mi dài bị nước mắt làm choẩm ướt.
“Tựa như lần trước vậy, nói với anh rất muốn anh, rấtmuốn gặp anh, như vậy anh sẽ đến bên cạnh em.”
“Lần trước em có nói như vậy sao?” Cô nhớ rõ cô chỉ ởtrong lòng thương nhớ, hẳn là chưa có nói ra.
Tề Diệc Vĩ cười cười, không trả lời câu hỏi của cô.Đúng là cô cũng không có nói cái gì, nhưng giọng điệu muốn nói lại thôi đã lộra lòng của cô.
“Em biết không? Khi anh từ phòng giải phẫu đi ra, mớibiết được có một đống phóng viên muốn tìm anh.”
“Thực xin lỗi.” La Duẫn Hàm vừa nghe, vội vàng hướnganh xin lỗi.
“Sao lại xin lỗi anh?”
“Đều là bởi vì liên quan đến em mới hại anh xuất hiệnở trên bìa báo tuần san, em nghĩ hẳn là đã tạo phiền toái thật lớn cho anh,thật sự có lỗi.”
“Em sẽ không cảm thấy phiền toái sao?” Anh xem qua bêntrong báo tuần san, kia báo viết miêu tả cuộc sống ở chung của bọn họ phần lớnkhông giống sự thật, đối với danh dự của cô thương tổn cũng không nhỏ, hơn nữaphóng viên tìm cô tuyệt đối sẽ nhiều hơn.
“Em……”
“Anh nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục kết giao, bọn chónhiều chuyện này nhất định sẽ tiếp tục chụp ảnh chúng ta, lần sau có lẽ là mộtnụ hôn môi của chúng ta liền có khả năng ở trên báo.” Chỉ cần có nửa điểmchuyện xấu của danh nhân, tùy tiện hé ra ảnh chụp, bọn họ là có thể viết thànhmột cái tiêu đề phóng đại.
La Duẫn Hàm hít một khẩu khí sâu, cơ hồ chân đứngkhông nổi. Ý tứ của anh là……“Anh anh…… Anh muốn chia tay với em sao?”
Tề Diệc Vĩ đưa tay sờ sờ mặt của cô,“Vậy em lại lànghĩ như thế nào?”
“Em……” Cô nên trả lời anh như thế nào đây? Liền nhưtheo lời của anh, tiếp tục cùng cô ở chung một chỗ, tùy thời đều có khả nănglên báo nhưng chia tay…… Lòng của cô thắt lại càng nhanh.
Tuy rằng lúc trước cô còn nghĩ tới có lẽ anh muốn nóichuyện chia tay bởi vậy nên cô cũng không muốn biện minh cho chính mình, nếuanh không vui vẻ, như vậy cũng không nên gây phiền toái cho anh, cô biết rõ cáicảm giác bị người khác chỉ trỏ là như thế nào.
Nhưng là khi nhìn thấy anh, cô lại phát hiện bản thânmình căn bản là không thể gật đầu. Không! Cô không cần chia tay, bởi vì côkhông muốn về sau sẽ không còn được gặp lại anh nữa, còn nữa cô không muốn lạimất đi ấm áp của anh khiến cho người ta cảm thấy an tâm ôn nhu.
“Không, em không muốn chia tay!” Sợ hãi mất đi, LaDuẫn Hàm chủ động ôm lấy anh, gắt gao ôm lấy.“Không cần chia tay với em, em hyvọng anh có thể vĩnh viễn ở bên người em.” Vừa mới nãy anh nói cô có thể ỷ lạivào anh, hiện tại cô mới biết được, ở bất tri bất giác cô đã sớm thật sâu ỷ lạivào anh.
“Em hy vọng anh vĩnh viễn ở bên cạnh em sao?” Anh đưatay ôm cô vào trong lòng.
“Đúng!” Cô kiên định có điểm gật đầu.
“Thật tốt quá, anh cũng hy vọng em có thể vĩnh viễn ởbên người anh.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên. Nhìn bộ dáng kinh ngạc đángyêu của cô, Tề Diệc Vĩ cười khẽ.“Anh nói, anh cũng hy vọng em có thể vĩnh viễnở bên người anh.”
“Nhưng mà mới vừa nãy anh không phải muốn chia tay vớiem……”
“Anh nói muốn chia tay khi nào chứ?” Anh nhịn khôngđược cười đến giả tạo.
La Duẫn Hàm bị cách nói trước sau không đồng nhất củaanh làm cho hồ đồ.“Anh không phải nói nếu tiếp tục kết giao, bọn chó săn vẫn sẽkhông ngừng chụp hình sao?”
“Đúng vậy, anh là nói nếu tiếp tục kết giao vẫn sẽ bịngười ta thường xuyên chụp hình.”
“Diệc Vĩ?” Cô thật sự không hiểu ý tứ của anh.
Luyến tiếc biểu tình mờ mịt thất thố của cô, Tề DiệcVĩ không hề quẹo ngay vào câu chuyện, đầu tiên là hôn cô một chút, mới nói thẳngra mục đích hôm nay hẹn cô đi ra gặp mặt.“Nếu chúng ta là tình nhân, đươngnhiên sẽ bị công chúng dùng kính lúp đến kiểm tra, nhưng nếu chúng ta kết hôn,ai sẽ lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống của một đôi vợ chồng chứ?”
“Kết, kết hôn?” Mở lớn đôi mắt, La Duẫn Hàm vẻ mặtkinh ngạc.
Tề Diệc Vĩ thu hồi ý cười, con mắt đen thâm thúy chứađựng một cỗ chắc chắn, từ trong túi tiền lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đem nó mởra. “La Duẫn Hàm tiểu thư, em nguyện ý gả cho anh sao?”
Kinh ngạc đã không đủ để hình dung cảm giác bây giờcủa cô, nhìn chiếc nhẫn trước mặt, tâm tình La Duẫn Hàm giống như được tắm ánhnắng ấm áp, lo lắng, khổ sở ngay từ đầu đến bây giờ cư nhiên biến thành kinhhỉ?!
Không có chia tay mà là kết hôn? Hô hấp của cô lập tứcphập phồng, trái tim lại mãnh liệt kinh hoàng.
Khi Tề Diệc Vĩ xem xong báo viết, lúc đang suy nghĩ cóbiện pháp nào có thể giải quyết vấn đề khiến cho bọn họ có thể không bị bọn chósăn quấy rầy hay không, trong đầu liền chợt lóe qua ý niệm kết hôn, điều nàylàm cho bản thân anh cũng hoảng sợ, bởi vì trước đó, anh chưa từng nghĩ tớichuyện kết hôn này.
Tuy rằng là vìgiải quyết hoàn toàn vấn đề mà anh mới lóe ra ý tưởng kết hôn, nhưng chuyện nàycũng là bởi vì đối tượng là cô, từ nhỏ anh rất rõ ràng biết bản thân muốn cáigì, hiện tại, anh thực chắc chắc xác nhận bản thân mình muốn đem cô gái nhỏtrước mắt này lấy về nhà, mỗi ngày đều có thể thấy cô, ôm cô.
Chính là ngay cả bản thân anh nghĩ đến kết hôn cũngđều cảm thấy kinh ngạc, lại càng đừng nói đến Duẫn Hàm. Tuy rằng biết cô thậtsự thích anh, nhưng trình độ thích anh của cô đến đâu, anh cũng không dám chắcchắn, không biết cô có giống anh hay không, có ý tưởng cả đời đều ở chungmột chỗ hay không?
Liền bởi vì không chắc chắn, vừa rồi anh mới có thểnói thử những lời này, mà cô lại nói muốn cả đời đều có anh làm bạn, không muốntách ra, anh cũng vậy, vì thế anh mới hướng cô cầu hôn.
Nhìn chiếc nhẫn, La Duẫn Hàm vẫn không dám đưa tay lấychiếc nhẫn từ trong hộp ra. Không phải chia tay mà là cầu hôn, hẳn là cô phảicảm thấy thực vui vẻ mới đúng nhưng giờ phút này trong lòng của cô ngoại trừkinh ngạc, kinh hỉ, còn có thêm một cỗ kích động không hiểu.
“Diệc Vĩ, em không biết nên nói cái gì, nhưng mà anhcó hay không nghĩ tới, chúng ta bất quá chỉ mới kết giao có một tháng, hiện tạiliền nói chuyện kết hôn có thể hay không quá nhanh?” Suy nghĩ của cô hỗn loạnkhông thôi.
Không phải không thấy nôn nóng, bất an cùng kích độngtrên mặt cô, Tề Diệc Vĩ không có đưa tay lấy nhẫn từ trong hộp ra, mười ngóntay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ kia xoay. “Không cần khẩn trương như vậy.”
Nhìn bàn tay to lớn kia nắm lấy bàn tay mình vô cùnggắt gao bao trùm lấy, La Duẫn Hàm giương mắt, chống lại đôi mắt đen của anh,nhìn thấy trong đáy mắt anh có ánh sáng ôn nhu, cô có chút bị thất lạc.“DiệcVĩ?”
“Tuy rằng chúng ta mới kết giao một tháng, nhưng từsớm trước kia anh liền quen biết em.”
Âm thanh của anh trong sáng bình tĩnh, nụ cười giốngnhư gió xuân ấm áp, từng trận thổi tới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái mànhắm mắt lại, tâm tình thoải mái sung sướng, còn có một cỗ an tâm.
Từ rất sớm trước kia anh liền quen biết cô, như vậycòn cô thì sao? Cô cũng vậy, từ rất sớm trước kia liền thích người đàn ông này,thậm chí sau khi anh ra nước ngoài du học còn khổ sở một thời gian dài, rõ ràngngười ta còn chưa có quen biết cô, nhưng cô chính là khó chịu không thôi.
Trong lòng nổi lên một cỗ lo lắng, La Duẫn Hàm bị cầuhôn bao dung, ôn nhu như thế làm cho hòa tan, cô cơ hồ có thể xác định cho dùtương lai có già đi, anh nhất định cũng sẽ chờ cô như thế.
“Nhưng mà em sợ em không thể làm một người vợ tốt……”
“Cái đó không sao cả, bởi vì em chỉ cần xác định anhsẽ là một người chồng tốt là được rồi.”
Cơ hồ cũng bị người đàn ông này bao phủ, trong lòng côtình triều cảm động không ngừng dâng lên lại dâng lên, đặc biệt khi nhìn thấyanh đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô, càng làm cho cô cảm động lệnóng muốn rơi.“Nhưng mà người nhà của anh, bọn họ sẽ thích em sao?” Cô chưa cógặp qua người nhà của anh, người nhà của anh có thích cô hay không?
Đem chiếc nhẫn tinh tế hoàn toàn đeo vào ngón áp út,Tề Diệc Vĩ kéo tay lên hôn cô. “Em yên tâm, người nhà của anh nhất định sẽthích em.” Người nhà của anh sẽ thật sự thích cô sao? Hơn nữa ông nội của cô sẽđáp ứng hôn sự của bọn họ sao?
Nhìn chiếc nhẫn trên tay, La Duẫn Hàm vui vẻ rấtnhiều, cũng có lo lắng không lái đi được.
Xem tiếp: Chương 4