Lão Bà Bất Kính Nghiệp Chương 7
Chương trước: Chương 6
Chương 7
“Tề phu nhân, xin chúc mừng cô, cô đã mang thaiđược ba tuần rồi.”
Ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, vẻ mặt La DuẫnHàm vừa kinh ngạc vừa giật mình lại sửng sốt, đầu óc cô đều trống rỗng.
Cô mang thai, cô thật sự mang thai! Nhưng mà bọn họkhông phải vẫn luôn tránh thai sao, vì sao cô lại có thể mang thai chứ?
Nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây?
Đừng nói đến cô còn chưa chuẩn bị tâm lí tốt để mangthai, hiện tại thời gian cũng không thích hợp tuy rằng Lập Hàn nói muốn phụtrách công tác chiêu thương nhưng không thể toàn bộ đều quăng cho anh ấy làm được dù sao đây cũng là tráchnhiệm của cô.
Trừ việc đó ra, cô cũng không biết chính mình có thểlàm một người mẹ tốt hay không.
Luôn luôn cãi nhau là ấn tượng của cô đối với cha mẹ,mẹ cô rất ít khi ôm lấy cô, sau đó bởi vì bà biết chồng mình không thể toàn tâmtoàn ý yêu bà cho nên khiến cho bà vô cùng không cam tâm tình nguyện cùng tứcgiận, có khi thậm chí ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô.
Đột nhiên, La Duẫn Hàm cảm thấy trong lòng xuất hiệnmột trận khủng hoảng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, thân mình hơi run nhè nhẹ.Cô có thể hay không giống như mẹ cô cảm thấy đứa bé đến thời điểm không thíchhợp sau đó không thể yêu thương nó thì sao?
Cho dù tình cảm của cô và ba ba đứa bé rất tốt nhưngnếu đứa bé đến thời điểm không thích hợp chẳng lẽ cô sẽ không muốn đứa bé nàysao? Không, như vậy thì rất đáng sợ.
Ba ba đứa bé…… Đúng rồi, cô nên gọi điện thoại choDiệc Vĩ, anh nhất định sẽ nói cho cô nên làm như thế nào mới tốt.
Khi nào thì cô trở nên ỷ lại vào ôg xã như thế?
La Duẫn Hàm lấy ra di động nhưng cuối cùng lại khôngcó gọi điện thoại. Nếu bây giờ anh vẫn còn đang làm việc, ở trong phòng giảiphẫu thì sao? Bởi vì cô không có nói cho anh biết hôm nay cô sẽ đến bệnh viện.
Nhưng mà giờ này phút này, cô thật sự rất muốn gặpanh.
Cuối cùng, cô hạ quyết định đi đến phòng làm việc tìmanh, nếu mà anh không có ở đó, cô có thể sẽ chờ anh một chút.
La Duẫn Hàm xác định xong chủ ý liền lập tức đi vàovăn phòng của chồng mình, cô phát hiện thấy cửa đang đóng lại. Thật tốt quá,hẳn là anh vẫn còn ở bên trong, cô cao hứng tiêu sái định tiến vào.
“Tề Diệc Vĩ, anh thật sự hơi quá đáng!”
Tay muốn đẩy cửa ra trong nháy mắt cứng đờ lại, đó làâm thanh của phụ nữ chẳng lẽ trong văn phòng của anh có người khác ư?
“Phạm Y An, em lại làm sao vậy, không phải vừa mới trởvề sao?” Ngữ khí người đàn ông có chút bất đắc dĩ.
Phạm Y An? Cô như thế nào giống như đã nghe qua cáitên này……a, cô nhớ ra rồi! Lúc trước khi đến bệnh viện, cô đã từng nghe quanhóm y tá nhắc đến cái tên này.
Giờ phút này người phụ nữ ở trong văn phòng ông xãchính là Phạm Y An sao? Tuy rằng cô đã từng muốn hỏi Diệc Vĩ rằng Phạm Y An làai nhưng mà lại cảm thấy dạng chất vấn này hình như không tín nhiệm anh cholắm, cho nên cô liền từ bỏ nhưng không nghĩ tới cô ta hiện tại thế nhưng lạixuất hiện.
“Anh cư nhiên hỏiem làm sao vậy, anh không phải đã nói sẽ chịu trách cả đời với em sao?”
“Em lại nói đến việc này! Lời nói tám trăm năm trước,anh đã sớm quên rồi.”
“Em mặc kệ, em nhất định muốn anh phải chịu tráchnhiệm!” Đối với điểm ấy, người phụ nữ này thực kiên trì.
“Y An, em đừng náo loạn.”
“Anh lại còn nói em nháo sao? Ô…… là anh sống quá tốtcư nhiên thừa dịp lúc người ta đến Mỹ lén lút kết hôn, em muốn đi tìm Tề mẹ tốkhổ.”
“Em đủ rồi nha.” Ngữ khí người đàn ông đã muốn từ bấtđắc dĩ chuyển sang không kiên nhẫn.
“Em mặc kệ, buổi tối hôm nay anh phải đem bà xã anhkêu đi ra, biết không?”
“Được rồi.” Đối với yêu cầu này, người đàn ông thậtsảng khoái đồng ý.
La Duẫn Hàm nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, trongđầu liền vang lên tiếng ầm ầm. Trước kia Diệc Vĩ và Phạm Y An là một đôi tìnhnhân sao?
Anh không phải đã nói là sẽ chịu trách nhiệm cả đờiđối với em sao?
Em lại nói đến việc này! Lời tám trăm năm trước anhsớm đã quên rồi.
Em mặc kệ, em nhất định muốn anh phải chịu tráchnhiệm!
Diệc Vĩ trước kia từng nói qua sẽ chịu trách nhiệm cảđời với cô ta sao? Mà hiện tại cô ấy trở về từ nước Mỹ lại tìm anh chịu tráchnhiệm? Hơn nữa cô ấy hình như rất quen thuộc với mẹ chồng ……
Đến tột cùng có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Ông xã cô lại còn nói sẽ chịu trách nhiệm với ngườiphụ nữ khác, vậy còn cô thì sao?
Bởi vì thật sự quá mức khiếp sợ, La Duẫn Hàm cảm thấychính mình rốt cuộc không thể tiếp tục nghe được nữa, chỉ sợ nghe thêm một câunữa, cô sẽ hỏng mất thôi.
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ giống như là của mộtđôi tình nhân nhưng mà cô chưa từng nghe anh nói có bạn gái…… không đúng, tuyrằng Tử Thiên đã từng thay cô hỏi thăm nhưng cái kia cũng không đại biểu rằnganh vốn thật sự không có mà khi bọn họ kết giao cô cũng không có hỏi qua, hiệntại nghĩ đến, anh xuất sắc vĩ đại như vậy làm sao bên người có thể không có bạngái chứ?
Như vậy…… cô là người thứ ba chen vào bọn họ sao?
Tại sao có thể như vậy chứ, cô vẫn nghĩ đến anh luônthuộc về một mình cô……
La Duẫn Hàm cảm thấy cả trái tim giống như bị đàorỗng, cơ hồ sắp không thở nổi.
Hiện tại Phạm Y An đã trở lại, bọn họ ba người nên làmcái gì bây giờ? Còn có đứa bé của cô……
Nghĩ đến đứa bé, La Duẫn Hàm vuốt ve bụng của mình,hốc mắt nhất thời đỏ lên.
Quan hệ tam giác khẳng định sẽ có người bị thương tổn,cha mẹ cô và mối tình đầu của cha cô không phải là ví dụ tốt nhất sao? Mỗi ngàyđều khắc khẩu, cuối cùng còn trẻ tuổi như vậy liền rời khỏi nhân thế……
Cô nên làm như thế nào đây?
Nhớ tới lời Phạm Y An nói muốn buổi tối gặp cô mà DiệcVĩ cũng đồng ý rồi, cho nên buổi tối cô thật sự sẽ cùng với đối phương gặp mặtsao?
Không!
Cô theo bản năng kháng cự, không muốn cùng tình địchgặp mặt.
Ngây ngốc đi đến trước thang máy, cô run run ấn phímthang máy xuống lầu.
Đanh! Một tiếng, cửa vừa mở ra, La Duẫn Hàm lo sợ khôngyên cúi đầu đi vào bên trong thang máy, đầu còn vang lên tiếng ầm ầm rung động,hoàn toàn không nghe thấy người từ trong thang máy đi ra kêu cô.
“Chị dâu?!”
Tề Diệc Phàm hô lên nhưng La Duẫn Hàm cũng không cóphản ứng, cho đến khi cửa thang máy đóng lại bắt đầu đi xuống dưới.
Chuyện gì đã xảy ra vậy, chị dâu không nghe thấy cậugọi tên chị ấy sao?
Tề Diệc Phàm cảm thấy buồn bực, sau khi nhìn thang máyđi xuống liền hướng đến văn phòng của anh trai mình.
Đi ra khỏi bệnh viện, La Duẫn Hàm máy móc tính gọiđiện thoại về cho công ty, nói rằng cô không đi làm được bởi vì hiện tại tâmtình cô thực hỗn loạn, cho dù trở về công ty cũng làm không được chuyện gì.
Giờ này phút này, Tử Thiên hẳn là đang làm công ở trụsở của Lập Hàn, cô không có cách nào lại đi quấy rầy nhưng mà cô còn có thể đinơi nào đây?
Kinh ngạc nhìn bầu trời xanh không một đám mây, tronglòng cô loạn thành một đoàn.
“Y An, em chào hỏi cũng nháo đủ rồi, có thể trở về vănphòng của em.” Trên mặt Tề Diệc Vĩ tràn ngập bất đắc dĩ.
Phạm Y An không để ý đến lệnh đuổi khách của anh.
“Không thấy lâu như vậy, làm chi lại vội vã đuổi ngườinhư vậy? Hơn nữa anh thật sự không có suy nghĩ nha, cư nhiên thừa dịp lúc em đithực tập ở Mỹ liền vụng trộm kết hôn, thật sự là rất khoa trương.”
“Tối hôm nay anh sẽ cùng bà xã anh mời em ăn cơm.” TềDiệc Vĩ đành phải hứa hẹn nói.
“Cái này không phải tốt lắm sao.”
Thời điểm trung học cô liền cùng toàn bộ gia đìnhchuyển đến trên lầu, có thể nói là cùng anh em Tề gia cùng nhau lớn lên thanhmai trúc mã, vô cùng thân thiết. Vì nguyên nhân như thế cho nên khi phát hiệncó người thừa dịp cô đi Mỹ thực tập vụng trộm kết hôn, mới có thể khiến cho côvô cùng tức giận cái tên không có nghĩa khí kia.
“Nói thực ra, em còn thật sự muốn trông thấy bà xã anh.Từ nhỏ đến lớn, mấy cô gái đã từng bị anh từ chối cho dù tọa bất mãn Đông Kinhcự đản, cũng nhất định tọa mãn Đài Bắc tiểu cự đản, vì sao anh lại lựa chọn côấy?”
Hơn nữa nghe nói bọn họ mới kết giao được một thángliền quyết định kết hôn khiến cho cô thật sự rất ngạc nhiên.
Từ trước kia Y An nói chuyện cũng rất khoa trương, rấtgiống người nào đó.
“Anh rất sớm trước kia liền quen biết cô ấy.” Tề DiệcVĩ cười khẽ nói.
“Rất sớm trước kia liền quen biết? Sớm bao lâu? So vớithanh mai trúc mã như em còn sớm hơn sao?”
“Đúng, còn muốn sớm hơn.”
“Nga nha, thì ra là thế, trách không được trước kiatất cả các cô gái thích anh đều vấp phải trắc trở nhưng vì sao cho tới bây giờcũng chưa từng nghe anh nói qua?”
“Về sau khi rảnh nói tiếp.” Đó là một chuyện xưa rấtdài.
“Đúng rồi, em về nuớc sớm hơn một ngày có nói cho DiệcPhàm chưa?”
“Có a, vừa rồi trước khi đến bệnh viện em đã gọi điệnthoại cho cậu ta rồi.” Phạm Y An vừa mới nói xong, cửa ban công liền bị đẩy ra,cô vừa nhìn thấy người đàn ông đi vào liền lập tức cao hứng xông lên ôm lấy cậuta trước,“Thân ái, em rất nhớ anh nha.” Cô nhiệt tình hôn lấy bạn trai, chụt!
Tề Diệc Phàm ôm lấy bạn gái âu yếm, sau khi hôn bạngái xong, cậu liền xoay người lại, ôm – lấy!
“An An, nhớ em muốn chết.”
“Phàm Phàm, em cũng vậy, nhớ anh muốn chết.”
Chụt! Chụt! Chụt! Trong nháy mắt hai người như biếnthành trẻ sinh đôi kết hợp, miệng với miệng hôn nhau mãnh liệt vài cái.
Tề Diệc Vĩ dở khóc dở cười nhìn bọn họ. Hai người kiarốt cuộc có biết hay không bên cạnh còn có người a? Thật sự là rất khoa trương!Bất quá anh cũng quen rồi, khi bọn họ còn học đại học đã chính thức hướng ngườinhà tuyên bố kết giao, cảnh tượng như vậy anh thường xuyên nhìn thấy, đã sớmthấy nhưng không thể trách được.
Chính là anh không khỏi có chút lo lắng, hai người kiamặc kệ là cá tính hay là nói chuyện đều vô cùng khoa trương, về sau con của bọnhọ cũng sẽ như thế sao?
Sau khi hai người thân thiết xong, Phạm Y An vẫn ômchặt bạn trai, trước kia cô thường la hét về sau phải làm Tề phu nhân, mọingười đều nghĩ đến người cô chỉ là Tề Diệc Vĩ nhưng kỳ thật chính là vị bác sĩTề nhỏ này, ha ha.
“Đúng rồi, anh hai, chị dâu bị làm sao vậy sao?” TềDiệc Phàm đột nhiên nhớ tới chuyện chị dâu có chút không thích hợp.
“Cái gì làm saovậy?”
“Vừa rồi em nhìn thấy chị ấy đi vào bên trong thangmáy nhưng mà khi em gọi, chị ấy đều không phản ứng, em còn nghĩ đến anh và chịdâu sẽ không nên là cãi nhau chứ?”
“Em nói là em gặp phải chị dâu?” Tề Diệc Vĩ cũng thựckinh ngạc, lúc này Duẫn Hàm hẳn là đang làm việc ở công ty mới đúng.
“Đúng rồi, gặp gỡ ngay tại thang máy, chẳng lẽ chị ấykhông có tới tìm anh ư?” Tề Diệc Phàm cảm thấy kì lạ.
Lúc này, bác sĩ Đinh ở khoa phụ sản có giao tình rấttốt với Tề Diệc Vĩ gọi điện thoại hướng anh nói chúc mừng.
“Chúc mừng?” Tề Diệc Vĩ không hiểu làm sao.
“Ai nha, thật có lỗi, anh còn chưa biết sao? Chẳng lẽvợ anh còn chưa nói cho anh nghe?” Ai cũng đều biết La Duẫn Hàm chính là phunhân của Tề Diệc Vĩ.
“Nói cái gì?”
“Diệc Vĩ, xin chúc mừng anh, vợ của anh vừa mới đếnlàm kiểm tra, cô ấy đã mang thai.”
“Vợ của tôi mang thai?”
“Đúng, tôi nghĩ cô ấy có thể là muốn cho anh một kinhhỉ, tôi lại nói trước phá vỡ rồi, thật có lỗi!”
Vốn là bác sĩ không thể lộ ra tư liệu của bệnh nhânnhưng anh và Diệc Vĩ là bạn tốt, hơn nữa đây là sự kiện khiến cho người ta vuimừng cho nên anh mới gọi điện thoại đến chúc mừng.
Tề Diệc Vĩ hướng bạn tốt nói lời cảm tạ liền tắt điệnthoại, anh thực kinh ngạc, lập tức gọi điện thoại cho vợ mình nhưng không có ainghe máy.
“Anh hai, chị dâu mang thai sao? Như vậy vừa rồi chịấy muốn đi lên nói chuyện này cho anh sao?” Tề Diệc Phàm đoán nói.
“Nhưng mà anh không có nhìn thấy cô ấy.” Nếu chuyện lànhư thế này, Duẫn Hàm càng không thể không đến tìm anh.
“Đúng, em vẫn ở ngay tại nơi này, em cũng không cónhìn thấy.” Phạm Y An phụ họa.
“Kì lạ, rõ ràng chị dâu có lên đây, vì sao các ngườiđều không nhìn thấy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?”
“Em nói xảy ra chuyện gì?” Tề Diệc Vĩ khẩn trương hỏi.
“Em cũng không biết, em chỉ biết bộ dáng chị dâu lúcđó biểu tình vẻ mặt thoạt nhìn như bị đả kích, cả người sắc mặt tái nhợt hơnnữa còn bất an.” Tề Diệc Phàm hồi tưởng lại.
“Vì sao hiện tại em mới nói?!” Tề Diệc Vĩ mau bị emtrai làm cho tức chết rồi.
“Chẳng lẽ cô ấy đến đây sau đó ở cửa nghe được Y Annói đùa?”
“A?” Phạm Y An mở lớn miệng, biểu tình vẻ mặt hốthoảng.
“Phạm Y An, nếu vợ anh và đứa bé xảy ra chuyện gì, anhsẽ không tha thứ cho em!”
Tề Diệc Vĩ càng nghĩ càng lo lắng, nói xong liền lậptức bước nhanh đi ra văn phòng.
Tề Diệc Phàm vẻ mặt mạc danh kỳ diệu hỏi bạn gái.
”An An, em lại nói cái gì vậy?”
“Không phải chúng ta thường nói đùa sao, như là muốnanh trai anh chịu trách nhiệm đối với vết sẹo trên trán em -”
Trước kia khi cô cùng anh em Tề gia đi đánh bóng rổ,không cẩn thận bị Tề Diệc Vĩ truyền quả bóng đến mà té ngã đương nhiên bị xướtda đổ máu, lúc ấy cô khóc lóc nói nếu như bị lưu lại vết sẹo thì nên làm cái gìbây giờ, Tề Diệc Vĩ nói về sau sẽ chịu trách nhiệm đi chỉnh hình sửa sắc đẹpcho cô mà Tề Diệc Phàm lại nói sẽ cưới cô, mặc kệ cô trở nên xấu như thế nàocậu ta cũng đều muốn kết hôn với cô, cho nên cô mới có thể yêu Tề Diệc Phàm.
“Phàm Phàm, thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ýmuốn nói những lời này cho chị dâu anh nghe được.”
“Rống, em thật là muốn nói giỡn cũng phải nhìn trườnghợp một chút chứ, lần này anh trai anh thật sự rất tức giận,” Những lời saukhông cần nói ra, Tề Diệc Phàm cũng biết là cái gì.
“Em chỉ là hay nói giỡn làm sao mà biết được chị dâuanh lại vừa vặn đi tìm Diệc Vĩ đâu. Phàm Phàm, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?Bộ dáng Diệc Vĩ vừa rồi thoạt nhìn thực giận dữ, nếu xảy ra chuyện gì, em khẳngđịnh sẽ bị anh ấy giết chết.”
“Vậy thì còn đứng đó làm gì nữa, nhanh chóng giúp anhtìm chị dâu đi!”
Thư ký nói tổng tài không có trở về công ty, Cảnh thúccũng nói tiểu thư không có trở về, Uông Tử Thiên cũng thực khẩn trương hỏi anhDuẫn Hàm đã xảy ra chuyện gì –
Như vậy rốt cuộc Duẫn Hàm đi nơi nào chứ?
Tề Diệc Vĩ nắm chặt hai tay, tâm tình không yên bấtan, cô bây giờ đang ở đâu chứ?
Người có thể liên lạc được, anh cơ hồ toàn bộ đều gọiđiện hỏi nhưng không có ai biết cô đang ở nơi nào. Người phụ nữa kia! Nghe thấycuộc nói chuyện của anh và Phạm Y An, vì sao cô lại không tiến vào chất vấn hỏicho rõ ràng chư?
Chỉ cần nghĩ đến cô có khả năng một người tránh ở nơinào đó vụng trộm khổ sở khóc, anh liền đau lòng không thôi, anh nhất định sẽlập tức tìm được cô.
Trời sắp tối rồi, Tề Diệc Vĩ đã muốn tìm hơn hai tiếngđồng hồ.
Di động anh nắm trong tay đột nhiên vang lên, là DiệcPhàm.
“Này, Diệc Phàm, chị dâu em trở về rồi sao?”
Anh nhờ bọn người Diệc Phàm trước mắt đi đến nhà trọcủa anh và Duẫn Hàm chờ, nếu Duẫn Hàm có trở về thì lập tức gọi điện thoạithông báo cho anh, đương nhiên những người khác cũng vậy, nếu biết Duẫn Hàm ởnơi nào nhất định phải lập tức nói cho anh.
“Không có.” Tề Diệc Phàm rầu rĩ trả lời.
“Vậy em gọi tới làm gì?” Tìm không thấy người, tronglòng khủng hoảng khiến cho Tề Diệc Vĩ hổn hển phát hỏa, khẩu khí rất cáu gắthỏi.
“Anh hai, em là muốn nói chị dâu có thể hay không làngồi ở quán cà phê nào đó, một mình suy nghĩ sự tình, hẳn là tối nay sẽ trởvề……”
Tề Diệc Vĩ không có nghe lời em trai nói xong liền tắtmáy, sau đó anh liền gọi điện cho Uông Tử Thiên.
“Tề Diệc Vĩ, anh tìm được Duẫn Hàm sao?”
“Còn chưa có.”
“Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao DuẫnHàm lại không tìm thấy được?”
“Cái này chờ tôi tìm được cô ấy rồi nói lại với cô sau.Đúng rồi, Tử Thiên, tôi hỏi cô một chút, mỗi khi Duẫn Hàm tâm tình không vui sẽđi đến quán cà phê hay địa phương linh tinh nào đó không?”
“Sẽ không, Duẫn Hàm cô ấy rất sợ bị người ta nhận rachỉ trỏ cho nên cô ấy rất ít khi đi đến quán cà phê đều là đi nhà hàng haykhách sạn.”
“Phải không? Vậy thì khi tâm tình cô ấy không vui sẽcó đi nơi nào không?”
“Trước kia tâm tình cô ấy không vui đều tới tìm tôi,cho nên tôi cũng không nghĩ ra cô ấy rốt cuộc đi đến nơi nào. Tề Diệc Vĩ, rốtcuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi tìm cô ấy trước sẽ nói với cô sau.”
Lại đóng điện thoại lại, tâm tình Tề Diệc Vĩ nhanhchóng phập phồng.
Rốt cuộc Duẫn Hàm là chạy đi nơi nào? Vì sao lại tắtmáy?
Đột nhiên, anh nhớ tới một chỗ.
Đúng rồi! Cô ấy có thể sẽ ở nơi đó……
Khởi động xe, anh hoả tốc đi đến địa phương kia.
Đó là nơi anh và cô lần đầu gặp nhau.
Xem tiếp: Chương 8