101 Editor: trang bubble
Văn Đình Tâm lại thừa nhận cô thích Nam Thế Dương?!
Nhìn cả mặt Văn Đình Tâm bình thường đến cười không tốt, Nam Dư Kiêu cảm thấy rất khó tin.
102
Văn Đình Tâm lại thừa nhận cô thích Nam Thế Dương?!
Nhìn cả mặt Văn Đình Tâm bình thường đến cười không tốt, Nam Dư Kiêu cảm thấy rất khó tin.
Cô biết ông cụ nhằm vào cô, lại vẫn có thể lớn tiếng thừa nhận thích Nam Thế Dương, rốt cuộc là không sợ, hay là quá ngu ngốc?
Chẳng lẽ cô lại không sợ anh sẽ nói việc này cho ông cụ?
Hay là nói, cô tin tưởng anh?
"Thiếu gia, nhị thiếu không biết tôi thích anh ấy, lão gia cũng không biết,
chuyện này, tôi thật sự chỉ nói cho một mình anh, hi vọng anh có thể
giúp tôi giữ bí mật.
103 "Văn Đình Tâm, anh thề anh nhất định sẽ không đi. Em yên tâm, nhé?" Nhìn cô nổi giận, Nam Thế Dương cũng luống cuống, không để ý tới lau tay, lúc này ôm hai vai của cô đối diện với mình, "Mấy ngày nay ở nhà, anh nhất định sẽ cố gắng khuyên ông nội, để cho ông bỏ xuống thành kiến đối với em.
104 "Văn Đình Tâm, anh thề anh nhất định sẽ không đi. Em yên tâm, nhé?" Nhìn cô nổi giận, Nam Thế Dương cũng luống cuống, không để ý tới lau tay, lúc này ôm hai vai của cô đối diện với mình, "Mấy ngày nay ở nhà, anh nhất định sẽ cố gắng khuyên ông nội, để cho ông bỏ xuống thành kiến đối với em.
105 Lãng Quên
Sáng sớm, mới khoảng năm giờ sáng, Nam Cảnh Sơn bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình tỉnh giấc.
Vào lúc khẩn cấp như vậy, Nam Cảnh Sơn cũng không dùng xe lăn, chân khập khiễng khẩn trương chạy ra: “ Có chuyện gì vậy cô bé?”
Quả thật đôi chân thật sự không đi nhanh được, lúc Nam Cảnh Sơn đến cửa phòng bếp, bên trong cũng không có tình cảnh khẩn cấp nào hết: “Xảy ra chuyện gì rồi vậy hả?”
Một tay chống đỡ trên cạnh cửa bếp, Nam Cảnh Sơn nhướng mày nhìn về phía Văn Đình Tâm, không nghĩ tới khi Văn Đình Tâm quay đầu lại với đôi mắt muốn giết người đến nơi rồi.
106
Sáng sớm, mới khoảng năm giờ sáng, Nam Cảnh Sơn bị một tiếng thét chói tai làm cho giật mình tỉnh giấc.
Vào lúc khẩn cấp như vậy, Nam Cảnh Sơn cũng không dùng xe lăn, chân khập khiễng khẩn trương chạy ra: “ Có chuyện gì vậy cô bé?”
Quả thật đôi chân thật sự không đi nhanh được, lúc Nam Cảnh Sơn đến cửa
phòng bếp, bên trong cũng không có tình cảnh khẩn cấp nào hết: “Xảy ra
chuyện gì rồi vậy hả?”
Một tay chống đỡ trên cạnh cửa bếp, Nam
Cảnh Sơn nhướng mày nhìn về phía Văn Đình Tâm, không nghĩ tới khi Văn
Đình Tâm quay đầu lại với đôi mắt muốn giết người đến nơi rồi.
107 Thật không nghĩ tới, còn chưa chính thức kết giao, đã có loại hiểu ngầm này rồi. Nghĩ đến đây, Văn Đình Tâm kiềm không được vui vẻ.
“Nếu anh ấy không có ở đây, tôi trở về đây.
108 Lãng Quên-
Thật không nghĩ tới, còn chưa chính thức kết giao, đã có loại hiểu ngầm này rồi. Nghĩ đến đây, Văn Đình Tâm kiềm không được vui vẻ.
“Nếu anh ấy không có ở đây, tôi trở về đây.
109 Lãng Quên
“Ài…” Ảo não cúi đầu xuống thấp, Văn Đình Tâm thật sự bị chính mình làm cho tức chết.
Nghĩ lại vừa rồi tại sao bản thân không chịu nghe theo lời anh!?
Rõ ràng biết anh là người con trai coi trọng sĩ diện, có đôi khi sao lại không thỏa mãn anh một lần chứ?!
Đứng ở lập trường của anh mà nói, anh sở dĩ hi vọng cô cách xa Nam Dư Kiêu còn phải muốn tốt cho cô sao?!
Cho nên cô vì cái gì không dỗ anh một chút, nhất định phải khiến cho anh tức giận thất vọng mới được sao?
Trong lòng vô cùng tự trách, nghĩ nghĩ, cô quyết định tranh thủ giờ ra chơi, phải đi tìm anh một chuyến, đem chuyện này giải quyết một lần.
110 “Ài…” Ảo não cúi đầu xuống thấp, Văn Đình Tâm thật sự bị chính mình làm cho tức chết.
Nghĩ lại vừa rồi tại sao bản thân không chịu nghe theo lời anh!?
Rõ ràng biết anh là người con trai coi trọng sĩ diện, có đôi khi sao lại không thỏa mãn anh một lần chứ?!
Đứng ở lập trường của anh mà nói, anh sở dĩ hi vọng cô cách xa Nam Dư Kiêu còn phải muốn tốt cho cô sao?!
Cho nên cô vì cái gì không dỗ anh một chút, nhất định phải khiến cho anh tức giận thất vọng mới được sao?
Trong lòng vô cùng tự trách, nghĩ nghĩ, cô quyết định tranh thủ giờ ra chơi, phải đi tìm anh một chuyến, đem chuyện này giải quyết một lần.
111 Lúc Nam Thế Dương đi ra từ trong nhà Nam Dư Kiêu, sát khí cả người kia thật là dọa người.
Trên người treo chút màu sắc, ống tay áo bị xé nát, khóe miệng ứ một mảng, nhưng mà so sánh với anh, trạng thái Nam Dư Kiêu ở trong nhà càng nghiêm trọng hơn.
112 Lúc Nam Thế Dương đi ra từ trong nhà Nam Dư Kiêu, sát khí cả người kia thật là dọa người.
Trên người treo chút màu sắc, ống tay áo bị xé nát, khóe miệng ứ một mảng, nhưng mà so sánh với anh, trạng thái Nam Dư Kiêu ở trong nhà càng nghiêm trọng hơn.
113 Editor: trang bubble
Hai người thảo luận đến gần ba giờ, mà ở ba giờ này, trong nháy mắt, tin tức nhà họ Nam tìm kiếm Nam Thế Dương đã truyền ra khắp nơi, thậm chí truyền đến khu Long Đằng mà Nam Thế Dương cai quản.
114 Editor: trang bubble ^^
Hai người thảo luận đến gần ba giờ, mà ở ba giờ này, trong nháy mắt, tin tức nhà họ Nam tìm kiếm Nam Thế Dương đã truyền ra khắp nơi, thậm chí truyền đến khu Long Đằng mà Nam Thế Dương cai quản.
115 Lãng Quên
Một tiếng trước, thời tiết bắt đầu thay đổi, từ trời râm mát cho đến chuyển mưa, chuyển từ mưa nhỏ thành mưa lớn.
Lúc đầu Nam Cảnh Sơn vốn dĩ chỉ khoác chiếc áo khoác lên đầu, nhưng lại không ngờ tới trời càng lúc càng mưa lớn, lớn đến mức khiến chiếc áo khoác ướt sũng giống như mới lấy từ trong nước ra.
116
Lãng Quên
Một tiếng trước, thời tiết bắt đầu thay đổi, từ trời râm mát cho đến chuyển mưa, chuyển từ mưa nhỏ thành mưa lớn.
Lúc đầu Nam Cảnh Sơn vốn dĩ chỉ khoác chiếc áo khoác lên đầu, nhưng lại
không ngờ tới trời càng lúc càng mưa lớn, lớn đến mức khiến chiếc áo
khoác ướt sũng giống như mới lấy từ trong nước ra.
117 “Anh nghĩ anh đã thông suốt rồi! Không biết nghĩ thế nào đã thông suốt, anh chỉ muốn quản em! Muốn dùng thân phận chính đáng để quản em, làm bạn bè không làm anh thỏa mãn.
118 “Anh nghĩ anh đã thông suốt rồi! Không biết nghĩ thế nào đã thông suốt, anh chỉ muốn quản em! Muốn dùng thân phận chính đáng để quản em, làm bạn bè không làm anh thỏa mãn.
119 Lãng Quên
“Ài, lại còn lắc đầu!” Buồn cười ngồi dậy, Nam Cảnh Sơn đi đến gần chỗ Nam Thế Dương ngồi sát vào: “Cô nhóc đó mạnh mẽ như vậy, con lại quá yếu đuối, chú nghĩ đến tương lai con nhất định không có tiền đồ.
120 “Ài, lại còn lắc đầu!” Buồn cười ngồi dậy, Nam Cảnh Sơn đi đến gần chỗ Nam Thế Dương ngồi sát vào: “Cô nhóc đó mạnh mẽ như vậy, con lại quá yếu đuối, chú nghĩ đến tương lai con nhất định không có tiền đồ.