81
Editor: trang bubble ^^
Một đêm này, Văn Đình Tâm vẫn giống với tối hôm qua như cũ, bọc một cái
chăn, vùi ở trên ghế sa lon, áng chừng điện thoại di động xem ti vi.
82 Trên bàn cơm, Văn Đình Tâm mong đợi nghe đối thoại lẻ tẻ của hai người, cho dù cũng không đầy đủ, nhưng cô cũng nghe được rất nhiều lời đáng nghe.
Lập tức, tâm trạng tốt lên không ít.
83
Editor: trang bubble ^^
Trên bàn cơm, Văn Đình Tâm mong đợi nghe đối thoại lẻ tẻ của hai người, cho
dù cũng không đầy đủ, nhưng cô cũng nghe được rất nhiều lời đáng nghe.
84 Editor: trang bubble ^^
Dứt khoát, nửa đường tiếp đấy để anh bắt được một người phục vụ nam, lập tức vứt bỏ người phụ nữ ăn hại kia, bảo nam phục vụ kia dẫn theo anh một đường chạy như điên.
85
Editor: trang bubble ^^
Dứt khoát, nửa đường tiếp đấy để anh bắt được một người phục vụ nam, lập
tức vứt bỏ người phụ nữ ăn hại kia, bảo nam phục vụ kia dẫn theo anh một đường chạy như điên.
86 Một trận cãi cọ ồn ào ngoài phòng khách, thường thường truyền tới từng trận tiếng cười sang sảng, Nam Dư Kiêu nghe vào mặt mày đều nhăn lại.
Sáng sớm nhận được điện thoại của ông cụ nói an bài Văn Đình Tâm ở bên đây, anh liền nhân cơ hội thu nhận cô.
87
Một trận cãi cọ ồn ào ngoài phòng khách, thường thường truyền tới từng trận tiếng cười sang
sảng, Nam Dư Kiêu nghe vào mặt mày đều nhăn lại.
Sáng sớm nhận được điện thoại của ông cụ nói an bài Văn Đình Tâm ở bên đây, anh liền nhân cơ hội thu nhận cô.
88 “Văn Đình Tâm,cho nên mục đích em muốn tới đây làm giúp việc là vì tôi phải không?” Ngón tay chỉ vào chính mình, lần thứ hai xác nhận lại, trong lòng có chút khẩn trương nho nhỏ.
89
Lãng Quên-
“Văn Đình Tâm,cho nên mục đích em muốn tới đây làm
giúp việc là vì tôi phải không?” Ngón tay chỉ vào chính mình, lần thứ
hai xác nhận lại, trong lòng có chút khẩn trương nho nhỏ.
90
Tiễn Đầu Cẩu về, Văn Đình Tâm liền lập tức đi gội đầu tắm rửa, chuẩn bị lên giường nằm.
Đêm qua ngủ trên ghế sô pha bị sái cổ, từ nay về sau cô không muốn nằm ngủ
trên ghế sô pha gỗ lim cứng rắn này nữa.
91 Editor: trang bubble
Sáng sớm nay, Văn Đình Tâm xin nghỉ. Theo Cẩu Đầu cùng nhau đưa kẻ lang thang đến bệnh viện, sau khi băng bó xong vết thương ngoài trên tay, thấy dưới chân chú ta chân thấp chân cao, Văn Đình Tâm đề nghị chú ta cũng để khám chân.
92 Sáng sớm nay, Văn Đình Tâm xin nghỉ. Theo Cẩu Đầu cùng nhau đưa kẻ lang thang đến bệnh viện, sau khi băng bó xong vết thương ngoài trên tay, thấy dưới chân chú ta chân thấp chân cao, Văn Đình Tâm đề nghị chú ta cũng để khám chân.
93 Editor: trang bubble
Cứ như vậy, cuộc đời của anh bước lên chặng đường này. . .
Lặp đi lại lặp lại tìm đứa con, dài đến vài chục năm. . .
"Thế đơn lực bạc, mình có thể dựa vào cũng chỉ có một niềm tin, đi tìm từng thành thị một, từng thôn làng một, từng thị trấn một.
94
Cứ như vậy, cuộc đời của anh bước lên chặng đường này. . .
Lặp đi lại lặp lại tìm đứa con, dài đến vài chục năm. . .
"Thế đơn lực bạc, mình có thể dựa vào cũng chỉ có một niềm tin, đi tìm từng
thành thị một, từng thôn làng một, từng thị trấn một.
95 Nam Cảnh Sơn tự suy tính mội lúc lâu, gật đầu đồng ý, "Vậy tôi phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, làm quảng cáo tới Đài Truyền Hình phát. "
"Kiếm tiền?" Văn Đình Tâm háy anh một cái, ánh sáng nhỏ chớp lóe, "Vậy không bằng làm công cho tôi đi.
96
Nam Cảnh Sơn tự suy tính mội lúc lâu, gật đầu đồng ý, "Vậy tôi phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, làm quảng cáo tới Đài Truyền Hình phát. "
"Kiếm tiền?" Văn Đình Tâm háy anh một cái, ánh sáng nhỏ chớp lóe, "Vậy không
bằng làm công cho tôi đi.
97 Lãng Quên
“Loảng xoảng”, tiếng động vọng ra từ trong phòng vệ sinh bị đóng cửa chặt truyền tới. Văn Đình Tâm còn chưa tới gần, Nam Thế Dương đã bị một bàn tay từ trong phòng vệ sinh đưa ra chặn lại, đẩy ngã trên mặt đất, sau đó vào trong phòng đóng chặt cửa lại.
98 “Loảng xoảng”, tiếng động vọng ra từ trong phòng vệ sinh bị đóng cửa chặt truyền tới. Văn Đình Tâm còn chưa tới gần, Nam Thế Dương đã bị một bàn tay từ trong phòng vệ sinh đưa ra chặn lại, đẩy ngã trên mặt đất, sau đó vào trong phòng đóng chặt cửa lại.
99 “Chú ba, nhất định là rất đau đi. Đều đã bị thành như vậy chú còn nói không sao, về sau người chịu khổ vẫn là chính mình. ” Nam Thế Dương bắt đầu nói dong dài.
100
Lúc tới nhà Nam Dư Kiêu cũng đã hơn năm giờ.
Vốn đến đúng năm giờ, nhưng nhà Nam Dư Kiêu cách cửa lớn quá xa, cô đi bộ vào cũng đã mất hai mươi phút.