Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh Chương 81: Chương 63.2
Chương trước: Chương 80: Chương 63.1
“Văn Đình Tâm,cho nên mục đích em muốn tới đây làm giúp việc là vì tôi phải không?” Ngón tay chỉ vào chính mình, lần thứ hai xác nhận lại, trong lòng có chút khẩn trương nho nhỏ.
“Không phải anh thì còn ai!” Mang theo nụ cười, Văn Đình Tâm chỉ chỉ vào mũi anh, giọng nói vẻ mặt vô cùng cưng chiều: “Ngoài anh ra, anh xem em còn có để ý qua ai nữa chưa?”
Đúng vậy, đi theo bên cô lâu như vậy, Nam Thế Dương chưa bao giờ thấy cô quá quan tâm ai.
Mà đối với anh, từ đầu đến cuối cô đều đối xử vô cùng tốt.
“Kia, nếu đã nói vậy, ngày mai em vẫn hãy đến đây đi.” Gãi gãi đầu, Nam Thế Dương ngây ngô cười nói: “Ngày mai anh cũng đi học, sau đó cùng nhau trở về. Buổi tối, tôi gọi Đầu Cẩu đến chở em về.”
“Ừ, vậy mới đúng.” Tay chỉ chỉ điện thoại, cô nói lại: “Vậy bây giờ có thể gọi điện cho Đầu Cẩu được rồi chứ?”
“Ừ.”
Nhận lấy điện thoại, Nam Thế Dương lướt qua danh bạ, tìm số của Đầu Cẩu. Rất nhanh, điện thoại liền thông rồi…
Đầu Cẩu nhận được thông báo, tiểu tử kia cực kì hăng hái, liền đáp ứng một lời, sau đó liền nói sẽ chạy xe nhanh tới đón Văn Đình Tâm.
Sự thực chứng minh, Đầu Cẩu là một tiểu đệ rất có năng lực làm việc, lại còn có diện mạo xấu xí.
Vì tư tâm mà nói, Nam Thế Dương vì điểm này mới an tâm đem Văn Đình Tâm giao cho cậu ta.
Nói anh nhỏ mọn cũng được, nói anh lòng dạ hẹp hòi cũng không sao, bây giờ anh đã nghĩ rõ rồi.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ quá quan tâm một người con gái nào, nhưng hiện tại anh có cảm giác đối với Văn Đình Tâm.
Một khi đã như vậy, Văn Đình Tâm chính là người của anh.
Mặc dù hiện tại anh cũng chưa có một hành động theo đuổi nào…
Hai người bước đi chầm chậm trên đường, rốt cuộc cũng đến lúc phải chia tay, vì tránh quá mức rêu rao truyền đến tai ông cụ, đến nơi hơi có nhiều người, hai người liền tách nhau mỗi người đi mỗi ngả.
Nam Thế Dương trở về nhà chính, Văn Đình Tâm đi về cửa lớn.
Đúng như dự đoán, cô vừa đi ra ngoài cổng lớn liền nhìn thấy Đầu Cẩu đàng hoàng đứng đợi ở đó.
Toàn thân ăn mặc quần áo da đen, Đầu Cẩu ngồi ở trên một chiếc xe mô tô, một chân gác lên trên, trong tay ôm một chiếc mũ bảo hiểm, tỏ ra thích thú vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy cô từ cổng bước ra, Đầu Cẩu toét miệng cười vô cùng nhiệt tình, ánh mắt nhìn qua đã híp lại thành một đường thẳng: “Nhị tẩu, ở đây.”
Cô vội vàng đi tới, dừng lại trước mặt cậu, lần thứ hai đánh giá quan sát kĩ cậu, cảm thấy vô cùng buồn cười: “Ồ, nhìn qua vô cùng đẹp trai.”
“Ha ha, hôm nay đẹp trai, ánh mắt nhị tẩu vô cùng tốt giống tôi!” Dựng thẳng ngón cái, một câu khen này của Đầu Cẩu, lại khen cả hai người.
Có năng lực giao tiếp hay không liền thể hiện ở trong câu nói này.
Văn Đình Tâm di chuyển tầm mắt từ người cậu lên chiếc xe, không khỏi có mấy phần ghét bỏ: “Chúng ta đi cái này về.”
“Đúng vậy.” Vỗ vỗ chỗ ngồi lái xe của mình, Đầu Cẩu ngược lại vô cùng đắc ý: “Nhị tẩu, chiếc xe nhỏ này chạy nhanh trong chớp mắt, chạy ở trên đường cũng khiến người khác rớt cả tròng mắt. Chỗ ngồi cũng rất thoải mái, cam đoan nhị tẩu ngồi lên vô cùng dễ chịu!”
Không thấy rõ, cậu ta cái người nho nhỏ này lại vẫn yêu thích khoe khoang.
“Này, cái này ngồi lên có thể khủng bố hay không?” Đánh giá toàn thân cái xe thật lâu, trong lòng Văn Đình Tâm khó tránh khỏi do dự.
“Sẽ không, chiếc xe này của tôi đã được cải tạo phòng chấn động rồi.” Lại vỗ vỗ chỗ ngồi, Đầu Cẩu đưa mũ bảo hiểm qua nói: “Nhị tẩu ngồi lên thử xem, bảo đảm chị ngồi lên lần đầu, nhất định muốn ngồi lần thứ hai.”
Dĩ nhiên, cô sẽ không có khả năng muốn ngồi lần thứ hai…
Nhận lấy mũ bảo hiểm cậu ta đưa qua, đội lên tự cài dây cho mình, do do dự dự, cuối cùng Văn Đình Tâm vẫn ngồi lên xe.
Ngồi trên xe, hai tay cô nắm chặt hai bả vai của Đầu Cẩu: “Đi thôi, chở tôi về nhà.”
“Nhị tẩu, chị ở chỗ nào?”
“Ở đường phía tây, đi đến đó tôi sẽ chỉ đường.”
“Được rồi, ngồi yên nhé!”
Dưới chân xe nổ, tay nắm lên ga, lập tức xe rít gào chạy đi.
Tốc độ vô cùng nhanh, lập tức dọa Văn Đình Tâm. Đó là vì tốc độ trong nháy mắt lên cao mấy mã lực.
Đội mũ bảo hiểm, Văn Đình Tâm vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tai, vô cùng điên cuồng.
“Woooo!” Đằng trước, Đầu Cẩu còn giúp vui cao giọng la hét.
Đứa trẻ này, trong lòng Văn Đình Tâm như có hàng ngàn con ngựa chạy như điên…
Đây là hứng thú của người trẻ tuổi sao?
Không được, cô quả nhiên già rồi… Hoàn toàn không thưởng thức được.
“Nhị tẩu! Chị nghe được không? Như vậy có phải vô cùng sảng khoái không?” Đầu Cẩu lớn tiếng, bộ dáng vô cùng hưng phấn.
“...” Hét to như vậy, kẻ điếc mới không nghe được…
“Nhị tẩu! Có cảm thấy như vậy rất ngầu không?”
“...” Chỉ có những người có sở thích này mới thấy ngầu.
“Nhị tẩu! Nhị thiếu nói về sau tôi là người của chị. Xin chỉ giáo nhiều hơn!”
“...” Não cô bị chập mạch rồi mới có thể nhận lấy tên tiểu tử ngu ngốc này để làm việc!
Bịt chặt hai mắt, trong lồng ngực Văn Đình Tâm đập “bang bang” không ngừng.
Một đường chạy điên cuồng cho tới nhà…
Xe máy chạy trực tiếp đến cửa nhà cô mới dừng lại, Văn Đình Tâm lúc này sắc mặt đã xanh mét, chân cũng mềm nhũn luôn rồi.
“Nhị tẩu! Cảm giác thế nào?” Rút chìa khóa ra, Đầu Cẩu cực kì hứng thú đi theo sau hỏi tới.
Nào biết không có câu trả lời nào còn bị cô gõ mạnh một cái vào sau ót…
“A…” Xoa xoa cái ót, Đầu Cẩu nháy mắt ủy khuất: “Nhị tẩu, sao lại đánh tôi?”
“Không

Xem tiếp: Chương 82: Đầu Cẩu Lỗ Mãng, Đụng Trúng Gã Lang Thang! (3)