Thật không nghĩ tới, còn chưa chính thức kết giao, đã có loại hiểu ngầm này rồi. Nghĩ đến đây, Văn Đình Tâm kiềm không được vui vẻ.
“Nếu anh ấy không có ở đây, tôi trở về đây. Gặp lại sau!” Hướng bọn họ khoát tay, Văn Đình Tâm xoay người chạy đi.
Thân thể nhỏ chạy như bay, nhìn vào có cảm giác tuổi trẻ vô cùng.
Lúc này cô không giống như một người đã ba mươi hai. Có thể là do tình yêu tạo thành đi.
Đều nói khi phụ nữ rơi vào tình yêu, suy nghĩ sẽ giảm xuống mười tuổi. Người khác có thể không biết, nhưng bây giờ Văn Đình Tâm cho là như vậy.
Đúng vậy, tuổi cô còn trẻ.
Chờ cô chạy về đến phòng học, cách thời gian vào lớp cũng gần rồi.
Nam Thế Dương vẫn đứng ở hành lang trước cửa sổ phòng học của cô, hai tay tựa vào lan can, tay nắm thành quyền, thấy thật lo lắng.
Trong đầu nhớ lại tin tức mới nhận hồi sáng sớm… Nam Dư Kiêu đánh chết người.
Vốn tính cách con cháu Nam gia rất nóng nảy, la mắng người là chuyện bình thường.
Nhưng Nam Dư Kiêu lại là người có tính cách hòa nhã , vậy mà có thể nổi giận đánh chết người, đây là một chuyện đáng phải cảnh giác.
Bởi vì bây giờ Văn Đình Tâm đang làm người giúp việc bên cạnh anh ta.
Chuyện này có liên quan đến Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương vô cùng để ý, tuy rằng chuyện này vẫn chưa được điều tra rõ ràng, nhưng vẫn làm cho anh lo lắng không yên.
“Thế Dương!” Dưới lầu, Văn Đình Tâm vươn người về phía Nam Thế Dương, cũng gọi suy nghĩ của anh trở về.
“Văn Đình Tâm.” Nhìn cô theo hướng cầu thang chạy lên, Nam Thế Dương cũng khẩn trương theo hướng cầu thang chạy xuống.
Một người chạy lên, một người chạy xuống, rất nhanh cả hai gặp nhau ngay cầu thang lầu hai.
“Thế Dương, em biết ngay anh ở đây mà, bọn họ nói anh tìm…”
Còn chưa nói dứt câu, Văn Đình Tâm đã bị Nam Thế Dương kéo vào một góc tường, đứng ở trước mặt cô, Nam Thế Dương đè giọng thấp xuống, nghiêm túc nhìn cô.
“Làm sao vậy?”
“Văn Đình Tâm, tối hôm nay em tuyệt đối không được qua chỗ Nam Dư Kiêu, biết không?” Nhìn quanh trái phải thấy không có ai, Nam Thế Dương mới dám thả lỏng tâm tình, giọng nói có chút xúc động: “Từ hôm nay trở đi, anh không cho phép em đi qua chỗ Nam Dư Kiêu nữa. Chỗ ông nội anh sẽ nói, nhưng em tuyệt đối không được đi, có biết không?”
Ở trong trường học, Nam Thế Dương vẫn có chút xấu hổ, nhưng vừa thấy cô liền vội vàng, cho nên chỉ có thể giữ cô đến góc tường, nhỏ giọng nói chuyện.
Trái lại, Văn Đình Tâm bị bộ dáng trịnh trọng này của anh hù sợ.
“Làm sao vậy?” Nếu như không có chuyện gì, sẽ không đột nhiên cảnh cáo cô như vậy, Văn Đình Tâm cũng khẩn trương theo. *&^Lãng@#$2Quên$#L3%^Qu4y$%D034n@!
Còn tưởng Nam Dư Kiêu đã làm gì anh, Văn Đình Tâm hoảng hốt, cầm tay trái, phải xem xét trên dưới: “Không có việc gì chứ? Anh ta làm gì với anh hả? Có bị thương hay không?”
Cho dù đã sống lại một lần nữa, nhưng nghe tới cái tên Nam Dư Kiêu này vẫn khiến tâm thần cô bất an, lập tức khiến cho cô rối rắm.
Nam Thế Dương bị tên đó hại chết như thế nào, cô còn nhớ rất rõ ràng.
“Đừng sợ, có em ở đây, sẽ không để cho anh ta hung hăng càn quấy, cũng tuyệt đối không để cho anh ta khi dễ anh.” Vỗ vỗ cánh tay anh, Văn Đình Tâm cố gắng hết sức trấn an.
“Văn Đình Tâm, không phải anh, mà là em.” Nhưng mà Nam Thế Dương như thế nào cũng không thể hiểu được ý tứ của cô: “Anh sợ anh ta khi dễ em.”
“A?”
Một tay nắm chắc tay cô, Nam Thế Dương nhẹ giọng giải thích: “Ngày hôm qua, Nam Dư Kiêu nổi giận đánh chết một người hầu, anh sợ em ở bên cạnh anh ta không an toàn. Cho nên buổi tối em không được đi nữa. Nếu nhưng ông nội có tính toán, anh sẽ chịu tất cả trách nhiệm, em yên tâm.”
Lo lắng của Văn Đình Tâm, Nam Thế Dương không biết, lo lắng của Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm cũng không hiểu.
Nghe anh nói xong lí do, Văn Đình Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Không tồi, không có phát sinh chuyện gì ngoài dự liệu của cô.
“Văn Đình Tâm, em có nghe anh nói không?” Cả người ở trước mặt cô quơ quơ tay, sắc mặt Nam Thế Dương vô cùng nghiêm túc: “Buổi tối không cần đến chỗ Nam Dư Kiêu, hôm nay không đi, về sau không đi, càng không phải tới nhà anh để làm công, chuyện này…”
“Không sao đâu.” Chặn lại lời nói của anh, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nhìn anh nói: “Anh ta đánh chết người hầu không có quan hệ với em, em không sợ.”