Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh Chương 94: Chương 68

Chương trước: Chương 93: Chương 67.3



Lúc Nam Thế Dương đi ra từ trong nhà Nam Dư Kiêu, sát khí cả người kia thật là dọa người.

Trên người treo chút màu sắc, ống tay áo bị xé nát, khóe miệng ứ một mảng, nhưng mà so sánh với anh, trạng thái Nam Dư Kiêu ở trong nhà càng nghiêm trọng hơn.

Cả người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, đầu lệch qua một bên, thở dốc ồ ồ, gương mặt thành như đầu lợn, hình như toàn thân cũng chỉ có đầu ngón tay có thể hơi nhúc nhích mấy phần, tình trạng kia nhìn qua sống dở chết dở. . .

Cũng không biết lòng cam đảm của Nam Dư Kiêu từ đâu tới dám đánh nhau với anh, một thiếu gia cửa chính không ra cổng trong không bước chống chọi với lão đại hắc bang, kết cục kia sẽ lừng lẫy bao nhiêu, vậy chính anh ta cũng nên nghĩ đến.

Nếu như không phải là thím Lương ở bên cạnh lôi kéo, anh thật đúng là đừng hòng đánh lén Nam Thế Dương.

Thím Lương nhanh chóng gọi điện thoại của 120, vội vàng rút khăn giấy ra lau máu mũi để lại cho anh, nước mắt cũng chảy vài tấn. Nhưng mà bà lại không dám đi ra ngoài tìm người giúp đỡ, bởi vì Nam Thế Dương cũng mới vừa ra đi, ngộ nhỡ bị anh gặp phải, thật đúng là không chọc nổi đâu.

"Thiếu gia, thiếu gia, cậu xin chờ một chút, tôi lập tức gọi điện thoại để cho bộ phận an ninh, xem một chút có thể gọi bác sĩ gia đình của chúng ta vào đây hay không? Nhịn chút nhé, thiếu gia." Ôm điện thoại, lúc ấn mã số, tay thím Lương vẫn còn đang run rẩy.

Loại gia tộc lớn như nhà họ Nam này dĩ nhiên cũng có chuẩn bị bác sĩ gia đình của mình, nhưng mà thím Lương không biết bằng địa vị mình có thể mời đến trong khoảng thời gian ngắn hay không?

Ôi. . . Đều do nhị thiếu!

Thật vất vả run rẩy ấn toàn bộ mã số, đợi hơn nửa ngày, nhưng không ai nghe điện thoại, thật sự là làm thím Lương vô cùng sốt ruột....

"Thiếu gia, cậu nhịn chút. Nếu không, nếu không tôi gọi điện thoại đên trong nhà lão gia là đựơc." Đây cũng là một phương pháp không biết có tác dụng gì không, nhưng mà thím Lương cũng chỉ có thể thử một chút.

‘Tút tút tút’ tiếng ấn phím vang lên ở trong không khí khẩn trương, thím Lương lại ngồi xổm ở bên cạnh Nam Dư Kiêu, vội vã ấn phím.

"Alo!" Điện thoại hình như là thông rồi, thím Lương rất hưng phấn, "Chào... Chào ngài, tôi ở trong nhà Kiêu thiếu gia, xin hỏi lão gia có ở đây không? Kiêu thiếu gia, Kiêu thiếu gia đã xảy ra chuyện. . ."

Run run rẩy rẩy nói đến một nửa, chợt thím Lương thấy Nam Dư Kiêu dời ngón tay đến bên cạnh tạp dề của bà, lau vết máu đầy tay lên, thật là đáng sợ.

"Kiêu, Kiêu thiếu gia. . ."

"Nói cho ông nội, là anh hai, đã ra tay. . ." Thở hổn hển hai cái, Nam Dư Kiêu gian nan ngước mắt, ý thù hận trong mắt làm cho lòng người sợ hãi, "Vì, cô gái kia."

"A, ấy, Kiêu thiếu gia bị nhị thiếu đánh thành bị thương nặng, vì, vì cô gái. . ."

Cú điện thoại này gọi vô cùng chính xác, sau bỏ máy xuống, không đến mấy phút, thì một đám người thật sự tới đón Nam Dư Kiêu đi.

Cùng lúc đó, vào sau khi ông cụ ra lệnh một tiếng, cả nhà họ Nam, bắt đầu tìm Nam Thế Dương ở phạm vi lớn. . .

Mà khi đó, Nam Thế Dương cũng đã sớm không còn ở nhà họ Nam rồi.

Cả người mang theo nhếch nhác và lửa giận, Nam Thế Dương là chạy một mạch như điên. Túi sách và áo khoác đều vứt trong nhà Nam Dư Kiêu, điện thoại di động và thẻ CMND đều ở trong này.

Giống không hề chuẩn bị ra khỏi nhà, thế giới bên ngoài đối với anh mà nói chính là một mê cung, có thể chạy một chút ra một con đường, anh cũng không biết đường về.

Nhưng anh không chú ý, cũng hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.

Chỉ biết là hiện tại anh rất tức giận, đầu óc cũng rất rối loạn, nếu như không tìm một chỗ phát tiết một lúc, anh sẽ ngột ngạt ra nội thương!

. . . . . .

Đại khái đến lúc bốn năm giờ chiều, trường học mới nghỉ học.

Thật vất vả chịu đựng giờ này, Văn Đình Tâm thật sự là lòng như lửa đốt.

Đeo cặp sách lên lưng, vượt nhanh sải bước ra ngoài, bèn lập tức đến phòng học của Nam Thế Dương.

Tình thế hình như còn nghiêm trọng hơn so với cô nghĩ, bởi vì cô tìm Nam Thế Dương cả ngày, từ buổi sáng vẫn tìm đến giờ tan học, cũng không tìm được anh. . .

Các tiểu đệ của anh cũng giúp cô nhìn chằm chằm cả ngày, thử giúp cô liên lạc Nam Thế Dương, điện thoại, tin nhắn, thậm chí đã liên lạc các chỗ anh thường đi, nhưng mà không có một chút hồi âm. . .

Sau khi tan học, chính cô cũng thử gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại kia, vẫn chưa từng nối đựơc.

"Ôi," Ngồi ở trên xe ba bánh, Văn Đình Tâm than thở nặng nề, không biết có nên đến nhà họ Nam tìm anh hay không. . .

Hoặc là đến trong vùng tìm anh. . .

Cô biết thằng nhóc kia nhất định là giận cô, cho nên trốn đi. Cố ý không nhận điện thoại của cô, không trả lời tin nhắn của cô, ngay cả người bên cạnh cũng giấu giếm tốt như vậy, chính là không muốn để cho cô biết. . .

Nếu như là cố ý tránh cô, vậy thì thật sự là muốn tìm cũng không tìm được.

Thế giới lớn như vậy, kinh đô cũng lớn như vậy, nếu muốn tìm được anh đâu phải là một chuyện dễ dàng.

Ở trên xe ba bánh châm chước lúc lâu, Văn Đình Tâm không nghĩ tới đi nơi nào tìm được anh, cho nên lại báo vị trí nhà xưởng với người lái xe đi qua.

Đi xem một chút tìm Nam Cảnh Sơn, có thể hỏi một vài thứ hay không?

Thật ra thì cô càng muốn đến nhà họ Nam tìm anh, nhưng nhà họ Nam không phải là chỗ cô có thể tùy tiện ra vào.

Ông cụ ghét cô, những người khác của nhà họ Nam đều là kiểu nịnh hót, nếu mà đến nhà họ Nam, tối đa chỉ có thể đến trong nhà Nam Dư Kiêu tìm.

Nhưng chỗ đó anh lại không muốn cô đi, trời vừa sáng đã phát ra một trận tức giận lớn như vậy, cũng bởi vì cô không nghe ý kiến của anh. Nếu mà bây giờ cô đi, bị anh biết nhất định sẽ phát giận lớn hơn.

Suy nghĩ một chút, Văn Đình Tâm quyết định hôm nay vẫn là không đi.

Cũng còn may hôm nay cô không đi đến nhà họ Nam, nếu không, ông cụ nhất định bắt cô đùa bỡn, nhất định muốn cô đẹp mặt.

Tốt bụng sắp xếp cô cho một người cháu trai khác, kết quả khích bác ly gián ở giữa hai cháu trai, làm hại nhà họ Nam nội đấu.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, thì hình tượng Văn Đình Tâm ở trong lòng ông cụ càng kém!

Đại khái khoảng hơn 20 phút, xe ba bánh dừng lại ở cửa nhà xưởng của cô. Thanh toán tiền xe, Văn Đình Tâm lập tức nhảy xuống xe, chạy một mạch vào.

Khi đó, Nam Cảnh Sơn đang ở bên trong thảo luận với ông chủ về thiết kế trang hoàng, trên lầu hai nhà xưởng, một đám công nhân đang xây dựng thêm công trình lầu một.

"Chú." Giơ túi sách lên trên, Văn Đình Tâm vượt nhanh sải bước chạy tới, thở hổn hển, "Chú, chú cái kia. . ."

Đứng ở trước mặt ông, nói còn chưa dứt lời, không kịp thở đều đặn, cô thoạt nhìn vô cùng gấp gáp, "Cái đó, Thế Dương có tới tìm chú hay không?"

Cô là đang đoán, Nam Cảnh Sơn là chú Nam Thế Dương, hơn nữa Thế Dương nhìn qua vô cùng tôn kính đối với Nam Cảnh Sơn.

Tâm tình buồn rầu gì đó, chắc cũng sẽ tìm Nam Cảnh Sơn phát tiết chứ?

"Không có." Nào biết, Nam Cảnh Sơn đưa ra câu trả lời như vậy, "Làm sao rồi? Không có gặp mặt nó à? Có phải thằng nhóc kia cúp cua hay không?"

"Không phải, lúc trước anh ấy có đến trường học." Khoát khoát tay, Văn Đình Tâm vỗ ngực, vỗ thuận hơi thở.

"Đừng nóng vội, cô nhóc. Có lời gì từ từ nói thôi." Đưa bản vẽ cho ông chủ kia, Nam Cảnh Sơn thấy Văn Đình Tâm không đúng lắm, bèn kéo cô đi qua một bên, "Xảy ra chuyện gì rồi? Không thấy Thế Dương à?"

Cởi xuống túi sách nặng nề, Văn Đình Tâm nhét túi sách vào trên tay Nam Cảnh Sơn, sau đó đẩy xe lăn của ông đi qua, "Không phải, là anh ấy giận tôi."

Nói thật, đây là lần đầu tiên Văn Đình Tâm vấp phải loại tình trạng này.

Tên nhóc nhà cô chưa bao giờ nổi giận với cô, cho dù là kiếp trước, anh cũng không thể nào nổi giận về phía cô, cho nên cô cũng không biết nên làm sao thì tốt đây.

"Tức cái gì chứ? Tôi thấy sáng sớm không phải cháu còn mang theo một hộp bữa sáng đi tìm nó sao? Vậy còn không cảm kích?" Liếc ngang về phía cô, Nam Cảnh Sơn đặt túi sách của cô ở trên đùi, nặng trĩu, để cho ông nhíu mày, "Này, hiện nay túi sách của học sinh đều nặng như vậy à. Đi học lại giống như vác một hòn đá, khó trách hiện giờ học sinh tiểu học đều không cao lên."

"Đừng làm rộn, tôi đã nói thật với chú rồi." Đẩy vai ông một cái, mặt Văn Đình Tâm khổ não, "Thế Dương chưa bao giờ tức giận với tôi, đây là lần đầu tiên, còn đặc biệt gay gắt. Tôi thật sự rất lo lắng."

"Lo lắng cái gì? Không phải là người trẻ tuổi nói yêu thương nói nhao nhao gì đó mà, đều là chút chuyện nhỏ, ma sát một chút, tình cảm càng vững chắc hơn." Quay đầu nhìn về cô hơi nhíu mày, Nam Cảnh Sơn dẫn cô đi tới góc bên cạnh tương đối thanh tịnh, chuyển cho cô cái ghế, bắt đầu vỗ vỗ.

"Tới đây ngồi, nói với chú một chút, các cháu vì chuyện gì tranh cãi. Xem một chút là lỗi của cháu, hay là lỗi của Thế Dương nhà chú."

Liếc ông một cái, Văn Đình Tâm tiến lên ngồi xuống, đặc biệt lo lắng.

"Chuyện này đúng là lỗi của tôi, tôi cũng biết được sai lầm của tôi rồi. Hiện tại chỉ nghĩ có thể tìm được anh ấy, sau đó nói xin lỗi với anh ấy, muốn dỗ dành anh ấy, để xin anh ấy bớt giận." Thở dài, Văn Đình Tâm thất vọng nói, "Nhưng mà tôi tìm anh ấy cả ngày, anh ấy cũng không tới đi học. Sau đó anh em của anh ấy cũng giúp tôi liên lạc rất nhiều chỗ bình thường anh ấy sẽ đến, đều nói chưa từng thấy anh ấy."

"Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời, một chút tin tức cũng không có. Hiện tại tôi cảm thấy anh ấy đang tránh tôi." Nhìn về phía Nam Cảnh Sơn, cô nói, "Nếu như anh ấy thật sự đang trốn tôi, vậy dù tôi tìm thế nào đi nữa cũng sẽ không có ích, chú nói có đúng hay không?"

"Đúng là vậy." Gật đầu một cái, Nam Cảnh Sơn sờ cằm, "Cho nên tôi khuyên cháu cũng đừng tìm. Loại thời điểm này, người đàn ông đều rất cố chấp. Nếu lửa giận của mình chưa có tiêu tan, đoán chừng sẽ không muốn gặp cháu."

"Không phải, anh ấy đã tức giận, vì sao tôi không đi tìm anh ấy chứ? Nói lời xin lỗi, dụ dỗ một chút, anh ấy mới sẽ hết giận mà!" Văn Đình Tâm phản bác.

"Phụ nữ như các người." Đầu xoay qua trên bàn cứng đơn sơ bên cạnh, Nam Cảnh Sơn cầm một ly nước suối lên, vặn nắp bình nói: "Phụ nữ các người tức

Loading...

Xem tiếp: Chương 95: Chương 68.2

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Gối Ôm Ấm Áp

Thể loại: Huyền Huyễn

Số chương: 5


Ác Nương Tử

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 10



Tương Tỉnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 57


Hoa Dã Quỳ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 60