181 "Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì!"
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cổ nóng lên, một loại cảm giác giống như điện giật lan tràn toàn thân. Nàng chỉ cảm thấy trái tim mạnh mẽ nhảy lên, như một con mèo nhỏ theo bản năng chợt lóe, thoát đi ôm ấp của nam tử sẽ làm cho nàng sợ hãi nhưng cũng sẽ làm cho nàng mê luyến này.
182 Ban đêm gió biển ‘vù vù’ phất qua hai má của bọn họ, thổi lên mái tóc dài của bọn họ, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy hơi rét lạnh. Nàng nhìn tóc của bọn họ quấn quýt ở chung một chỗ ở trong gió, theo bản năng lấy tay tách ra, nhưng trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
183 Tiêu Mặc không trả lời.
Ban đêm gió biển ‘vù vù’ phất qua hai má của bọn họ, thổi lên mái tóc dài của bọn họ, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu cảm thấy hơi rét lạnh.
184 Ban đêm. Hôm nay hắn cũng đổi lại phục sức (quần áo và trang sức) của nam tử Khuyển Nhung tộc, trên người mặc đoản sam ngắn tay màu đen, thân dưới mặc quần dài màu đen, bên hông đeo đai lưng màu vàng, tóc thật dài dùng kim phát màu vàng buộc ở sau ót, dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh trăng so thường ngày nhiều hơn một phần mông lung dịu dàng.
185 Ban đêm. Hôm nay hắn cũng đổi lại phục sức (quần áo và trang sức) của nam tử Khuyển Nhung tộc, trên người mặc đoản sam ngắn tay màu đen, thân dưới mặc quần dài màu đen, bên hông đeo đai lưng màu vàng, tóc thật dài dùng kim phát màu vàng buộc ở sau ót, dung nhan tuấn mỹ ở dưới ánh trăng so thường ngày nhiều hơn một phần mông lung dịu dàng.
186 "Tại sao?"
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng. Nàng nhìn Lưu Ly rúc vào trong ngực Tiêu Mặc, nhìn Lưu Ly đỏ mặt nướng cá cho Tiêu Mặc, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
187 "Tại sao?"
Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả kinh trong lòng. Nàng nhìn Lưu Ly rúc vào trong ngực Tiêu Mặc, nhìn Lưu Ly đỏ mặt nướng cá cho Tiêu Mặc, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
188 Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, chậm rãi đi tới gian phòng, không có để ý những thứ ánh mắt nhức mắt sau lưng kia.
“Chàng mới kỳ quái đó cả nhà chàng đều kỳ quái! Chàng nạp phi tử ta mới đều không có so đo với chàng, để cho chàng học bài hát thế nào? Rốt cuộc chàng có học hay không?" Mẫu phi trước sau như một uy hiếp phụ hoàng.
189 Tiêu Mặc ôm Hạ Lan Phiêu, chậm rãi đi tới gian phòng, không có để ý những thứ ánh mắt nhức mắt sau lưng kia.
“Chàng mới kỳ quái đó cả nhà chàng đều kỳ quái! Chàng nạp phi tử ta mới đều không có so đo với chàng, để cho chàng học bài hát thế nào? Rốt cuộc chàng có học hay không?" Mẫu phi trước sau như một uy hiếp phụ hoàng.
190 "Hạ Lan, ngươi hát mấy câu nữa cho ta nghe. "
Đợi bọn hắn rốt cuộc đi tới gian phòng, Tiêu Mặc đặt Hạ Lan Phiêu lên giường. Hắn chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, vội vàng thám thính bí mật mình muốn biết từ nàng.
191 "Hạ Lan, ngươi hát mấy câu nữa cho ta nghe. "
Đợi bọn hắn rốt cuộc đi tới gian phòng, Tiêu Mặc đặt Hạ Lan Phiêu lên giường. Hắn chỉ cảm thấy tâm chợt giật mình, vội vàng thám thính bí mật mình muốn biết từ nàng.
192 Tiêu Mặc cổ quái cười một tiếng. Nàng hả hê cưỡi trên người Tiêu Mặc, cao giọng tuyên bố: "Không phải chỉ có ngươi mới biết hôn môi, ta cũng biết! Ta muốn làm ngươi!"
.
193 Tiêu Mặc cổ quái cười một tiếng. Nàng hả hê cưỡi trên người Tiêu Mặc, cao giọng tuyên bố: "Không phải chỉ có ngươi mới biết hôn môi, ta cũng biết! Ta muốn làm ngươi!"
.
194 Tất cả nhanh giống như ngồi mây bay (nguyên gốc: vân tiêu phi xa), nhanh làm cho không người nào có thể phản ứng.
Hạ Lan Phiêu giống như bị ném đến giữa không trung, bởi vì không trọng lượng mà choáng váng co lại thành một đoàn.
195 Tất cả nhanh giống như ngồi mây bay (nguyên gốc: vân tiêu phi xa), nhanh làm cho không người nào có thể phản ứng.
Hạ Lan Phiêu giống như bị ném đến giữa không trung, bởi vì không trọng lượng mà choáng váng co lại thành một đoàn.
196 Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, dịu dàng ngăn chặn môi của Hạ Lan Phiêu, ở trong cơ thể nàng từ từ động. .
Mỗi một lần hắn động đậy cũng làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác đau như bị xé nứt, nhưng nàng không biết Tiêu Mặc đã là hết sức khắc chế chính mình, đối đãi với nàng là dịu dàng chưa bao giờ có.
197 Tiêu Mặc khẽ mỉm cười, dịu dàng ngăn chặn môi của Hạ Lan Phiêu, ở trong cơ thể nàng từ từ động. .
Mỗi một lần hắn động đậy cũng làm cho Hạ Lan Phiêu có cảm giác đau như bị xé nứt, nhưng nàng không biết Tiêu Mặc đã là hết sức khắc chế chính mình, đối đãi với nàng là dịu dàng chưa bao giờ có.
198 Sáng sớm. Tiêu Mặc mở mắt ra, há mồm liền ngậm lấy ngón trỏ của nàng. Hắn nhẹ nhàng mút vào đầu ngón tay của nàng, lại theo tay của nàng từ từ hôn lên ngực của nàng, cổ của nàng, hô hấp từ từ dồn dập.
199 áng sớm. Tiêu Mặc mở mắt ra, há mồm liền ngậm lấy ngón trỏ của nàng. Hắn nhẹ nhàng mút vào đầu ngón tay của nàng, lại theo tay của nàng từ từ hôn lên ngực của nàng, cổ của nàng, hô hấp từ từ dồn dập.
200 "Tiêu Mặc, ta thật là đau, ngươi thả ta đi!"
"Không sao, dù sao ta cũng ‘không được’. . . . . . "
Sau nửa canh giờ.
"Tiêu Mặc, ta thật sự là không được rồi, ngươi tha cho ta đi.