41 “Thấy ngươi ngủ rất say, không dám gọi, cho nên trước hết đi ra ngoài , hiện tại đến đúng lúc, lại đây đi. ” Long Y Hoàng một chút cũng không có cảm giác không tự nhiên, thực vui sướng mỉm cười nhìn lang ly uyên, hoàn toàn không có để ý thân thể của hắn bốn phía nguy hiểm đang tỏa ra, nhìn lang ly uyên ngồi xuống bên người, sau đó, tiếp tục quay đầu đối với khuynh nhan hỏi: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu?” Không đợi khuynh nhan trả lời, lang ly uyên đột nhiên lợi dụng ưu thế gần gũi, một phen ôm lấy thắt lưng Long Y Hoàng , nhẹ nhàng đưa vào lòng ngực của mình, dường như không có việc gì đem lời của nàng đánh tan, lấy cớ đường hoàng: “Nhìn ngươi không có ăn cái gì cả, muốn ăn cái gì, ta gắp giúp ngươi.
42 “Thật khó có dịp được thái tử điên hạ nói cảm ơn. ” Long Y Hoàng cười cười nói: “ Nếu như hắn chết, ngươi có lẽ sẽ điên lên mất , mà ta lại không muốn chăm sóc cái người điên cả đời, cho nên ta mới cứu hắn, ngươi không cần cảm kích.
43 edit: Âu Dương Nhược Thần Trang điểm xong, hai cung nữ rất ăn ý tránh về hai bên Long Y Hoàng, khoảng giữa lộ ra lối đi, Long Y Hoàng từ trên ghế đứng lên, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, theo con đường mà cung nữ tránh đi ra ngoài.
44 “Y hoàng!” Bỗng dưng, ngoài cửa truyền đến một thanh âm thấp rống giận trầm ổn mà uy nghiêm, tay Long Y Hoàng tức thì cứng ngắc giữa không trung , thanh âm này… Rõ ràng… nhất định là Hoàng hậu ! “Mẫu hậu, người làm như vậy là có ý gì…” Tâm tình Long Y Hoàng sớm đã bình phục , liền cao giọng hỏi.
45 Editor: Âu Dương Nhược ThầnPhượng trữ lan đau đầu như muốn nứt ra, chậm rãi từ trên giường khởi động thân mình, đè huyệt Thái Dương, thanh tỉnh một chút, quan sát mọi nơi, cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường.
46 “Ngươi…” Long y hoàng dừng lại một chút, cũng mở miệng, chính là còn chưa kịp nói hết,một cỗ ngoại lực khiến nàng dừng lại … Phượng Trữ Lan đang đùng đùng nổi giận xuất hiện, nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng hướng tới cạnh mình, lập tức đến gần anh hùng cứu mỹ nhân , bảo vệ Nhan phi, quát Long y hoàng: “Ngươi mau biến đi!” Long y hoàng lảo đảo vài cái, thiếu chút nữ té ngã, liên tục lui vài bước, hơi sửng sốt, sau đó cười khẽ hai tiếng : “ Đã như vậy, ta bây giờ không nên nói điều gì… Hai vị đi thong thả.
47 Editor: Âu Dương Nhược Thần Sau khi Phượng trữ lan vào phòng, Long Y Hoàng cũng dứt khoát xoay người rời khỏi, làn váy phía sau bay lên như phượng múa nhẹ nhàng, với nàng mà nói, cái chỗ này không có gì đáng giá để nàng ở lại chỉ phí thời gian, thậm chí coi thường.
48 Trằn trọc trở lại hoàng cung, nguyên bổn là hoàng hậu còn muốn cùng ăn bữa tối với Long y hoàng sau đó đi dạo ngự hoa viên một chút giải sầu, nhưng là bị Long y hoàng cự tuyệt, nhưng lại chỉ dùng một cái lý do mốc meo – thân thể không khỏe.
49 Long Y Hoàng phát hiện, sự tình cuối cũng càng xúi quẩy, hơn nữa đều nghịch với tâm nguyện của nàng, cho dù là nàng làm rất nhiều chuyện… Nhưng, vẫn không ngăn cản được sự tình phát sinh.
50 Cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mặt trời xuyên qua những cành lá loang lổ , chiếu vào hai người đang chạy như bay vào sâu trong rừng kia.
51 Editor: Âu Dương Nhược Thần Trở lại doanh địa, Long Y Hoàng sớm đã không biết hôn mê trong bao lâu, Phượng Vũ Thiên ôm nàng thẳng tắp chạy vào trong lều , toàn thân đầy nước pha lẫn dịch lỏng màu đỏ không ngừng tràn ra từ cánh tay rũ xuống của Long Y Hoàng từng giọt.
52 Thái y mở lọ bình sứ,liếc mắt nhận ra chất lỏng ấm áp bên trong,hắn cả kinh,không hiểu nhìn Long Y Hoàng : “Thái tử phi, đây là…” Long y hoàng lắc đầu, nhẹ nhàng lấy tay chỉ vào đôi môi không còn dấu vết khoa chân múa tay ra ám hiệu im lặng, nói : « Thái y, đừng nhiều lời, cứ yên tâm làm đi,không quá nửa canh giờ, độc trong người Duệ vương sẽ được giải… Bất quá hi vọng các ngươi có thể giữ bí mật, đừng nói cho hắn dược này là của ta, hãy nói do một cao nhân tướng tặng.
53 Editor: Âu Dương Nhược Thần Phượng Vũ Thiên đột nhiên dừng ngựa lại, vẻ mặt hắn cơ hồ muốn điên lên mất : “Không được! Nếu cái dạng này trở về, nhất định sẽ tạo ra chuyện không nhỏ đến! Vạn nhất nếu phụ hoàng một mực truy tìm nguyên do thì xong rồi!” “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Long Y Hoàng đuổi tới bên cạnh hắn, cũng ghìm cương ngựa nghi hoặc nói: “Phượng trữ lan cùng khuynh nhan bọn họ không phải… Kia như thế nào lại diễn biến thành nông nỗi hôm nay ?” Phượng Vũ Thiên cúi đầu, phượng trữ lan nằm ở trên lưng hắn vẫn như cũ hôn mê: “Khuynh nhan… Vốn là đứa con của Hình bộ thượng thư , là mười mấy năm trước… Bởi vì Hình bộ cùng mẫu hậu đối nghịch, bị mẫu hậu diệt trừ, tịch thu tài sản và giết cả nhà, ngày đó ca ca đi theo vô giúp vui… Sau đó nhìn thấy khuynh nhan, vốn là phải trảm tận gốc diệt trừ hậu hoạn , nhưng ca ca nói không nên lời mà yêu thích hắn, vì vậy năn nỉ mẫu hậu đem hắn lưu lại, mẫu hậu vì cưng chìu ca ca rất nhiều ngươi cũng biết đấy, đáp ứng ca ca lưu lại khuynh nhan cho hắn làm đồ chơi, nhưng không cho phép ca ca đem hắn ở lại trong cung, ca ca đành phải đem hắn mang ra ngoài cung, sau lại lợi dụng thời gian mười mấy năm trong lúc đó thành lập một môn phái đan xen giữa hoàng thất và võ lâm, hoàn toàn đều là vì cho hắn một chỗ an thân…” “Kia bây giờ là…” Long Y Hoàng đột nhiên có điểm hiểu được.
54 Trong thời gian nửa tháng đi săn , đã có nhiều việc chậm trễ… Phượng Trữ Lan thời gian này rất ít khi đi săn, mà chỉ ở cùng Long Y Hoàng như hình với bóng , người ở bên ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ là tình cảm của họ đang có tiến triển tốt đẹp, vợ chồng ngày càng thân mật hơn,thậm chí có người còn nói, Phượng Trữ Lan là vì chiếu cố Long Y Hoàng nên mới không đi săn, Long Y Hoàng lúc nghe được tin tức đó ,thiếu chút nữa thổ huyết.
55 Editor: Âu Dương Nhược Thần Bóng đêm như mực, đầy sao trời, nửa vàng trăng sáng trong, ánh trăng khuynh thành. Khắp rừng cây đều được ánh trăng chiếu xuống yên tĩnh, bao phủ một tầng ánh sáng gợn sóng tao nhã, một ít đom đóm lập loè, càng hiện ra nét thần bí huyễn mỹ, hoàn toàn tẩy đi huyết tinh ban ngày chém giết.
56 Một người mặc đồ đen nhẹ nhàng nhảy từ trên không xuống lúc tiếp đất có hơi loạng choạng ,Xích Nhiễm đôi mắt khẽ đảo,không khó để nhìn thấy người đang bị nhốt trong nhà giam lúc này_Long Y Hoàng đang quỳ, đầu hơi cúi , thân thể của nàng run run, sau đó, nàng nhỏ giọng trả lời,tựa hồ chỉ còn có nghẹn ngào,nội dung cũng đơn điệu, sắc mặt tái nhợt nói : « Ta thực sự có lỗi với…Ta biết đều tại ta…Nếu như không vì ta ,hắn cũng sẽ không….
57 Editor: Âu Dương Nhược Thần Long Y Hoàng thiếu chút nữa bị nội lực của hắn đánh bay, nhưng nàng liều mạng ổn định thân mình, chỉ lảo đảo lui về phía sau vài bước, ngực đột nhiên một trận buồn đau, mang theo vết máu đầy người , chật vật ngã nhào trên mặt đất.
58 “Mẫu hậu, Y Hoàng biết đây là bệnh hiểm nghèo? Cất thanh âm cẩn thận hỏi, Long Y Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy kinh hãi, định bỏ qua những lời nói khách sáo, trải qua một trăm tám mươi cái trắc trở, nàng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với bi kịch này.
59 Editor: Âu Dương Nhược ThầnNgày hôm sau, thiếu chút nữa là -mắt mở không ra. Thật vất vả đấu tranh nửa ngày, đầu so với hôm qua càng thêm đau đớn đến hôn mê, thuận tay cho cung nữ bên giường đem gương đồng lại đây, Long Y Hoàng miễn cưỡng mở một mắt, muốn nhìn hình ảnh của mình lúc này.
60 “Ngươi vừa nói gì ? Ta chưa nghe rõ. »Phượng Ly Uyên giả vờ mơ màng,lại gần nàng hơn. Long Y Hoàng quay đầu đi, trên môi không giấu nổi vui vẻ : « Ta chưa nói gì, cái gì ta cũng chưa nói.