101 Với tài sản của Đường Thiết Sơn, nếu hắn bỏ ra mọi thứ thì cũng có thể tranh một phen ở Đại Hội Thần Bài. Đương nhiên chơi như vậy không biết chừng sẽ tán gia bại sản, không tuyệt đối nắm chắc thì không ai dám chơi.
102 Long Yên Nguyệt vung tay lên nói:- Ai, chuyện của em không cần chị lo lắng. Em không phải nói quá, nếu tập hợp lại người theo đuổi em lại với nhau thì nói như thế nào cũng là một dây dài.
103 Sáng hôm sau Lâm Bắc Phàm ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh lại. Đừng tưởng hắn tự nhiên mà tỉnh, đó là do Liễu Vi gọi dậy. Liễu Vi gọi điện tới nói đồ đã đưa đến tiểu khu Lệ Uyển, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nằm trong chăn.
104 Khi Lâm Bắc Phàm thấy Liễu Vi, hắn không thể không sợ hãi. Hơn một nửa xe tải đồ dùng cá nhân. Mà trong đó chẳng có vật dụng gia đình nào cả, về cơ bản đều là những túi quần áo, giày dép.
105 - Tôi phản đối. Long Yên Nguyệt không thèm để ý, cô ưỡn ngực nhìn bà chủ quán rồi cố gắng tranh luận:- Chỗ chị là quán ăn phục vụ, căn cứ theo điều lệ pháp luật liên quan thì chị không thể vô duyên vô cớ phục vụ một người khách.
106 Điều này không những chỉ là Liễu Vi mà ngay cả Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy hoảng sợ. Thì ra cô gái này có đòn sát thủ, vì muốn chính mình và Liễu Vi tách ra mà không tiếc tự hạ thanh danh.
107 Thực thế thì Liễu Vi cũng không hiểu tất cả những gì đã xảy ra giữa Lâm Bắc Phàm và Long Yên Nguyệt. Nhưng lúc này ít nhất Liễu Vi cũng hiểu một chuyện, đó là mấy ngày trước Lâm Bắc Phàm xin nghỉ là để bảo vệ an toàn cho Long Yên Nguyệt, hơn nữa lại còn phải mạo hiểm tính mạng.
108 Lâm Bắc Phàm gõ nhẹ đầu thuốc cho tàn rơi xuống, hắn quay đầu nhìn Trương Kế Bằng rồi khẽ cười nói:- Anh có ba năm kinh nghiệm quản lý ở khách sạn cấp năm sao phải không? Nếu để anh quản lý một trung tâm giải trí giống như Kim Ngọc Thiên Đường, anh nắm chắc được bao nhiêu phần?Trương Kế Bằng trở nên ngẩn ngơ, hắn cười ngạo nghễ nói:- Chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, Thiên Lý mã thường có nhưng Bá Nhạc thì không.
109 Tên mập Trương Minh Thắng này xem ra thắng không ít, ánh hắn vốn đã nhỏ bây giờ lại cười híp lại chỉ thành một đường cực mảnh. Hôm nay không biết có vận mệnh đưa đẩy hay sao mà hắn thắng được một ít tiền mạt chược, tổng cộng hơn năm trăm đồng.
110 Cáo già đã lộ đuôi ra rồi! Nhưng nếu như mọi người cùng nhau phát tài thì Lâm Bắc Phàm sẽ không phản đối, hắn đang cần tiền! Nhưng hình tượng của Lâm Bắc Phàm trước mặt Đường Thiết Sơn chính là cao nhân sơn dã tâm trong, ít ham muốn, tuy hắn cảm thấy cực kỳ hứng thú với vấn đề này nhưng những gì biểu hiện bắt buộc phải ra vẻ thanh cao.
111 - Không được, điều này tuyệt đối không được!Lâm Bắc Phàm bày tỏ lòng phẫn nộ của mình, nhưng vì hắn đang ngồi trên ghế sa lông trên văn phòng của giám đốc nên không dám đập bàn, vì vậy hắn liền giậm chân, giọng nói tuyệt đối đáng tin:- Chỉ cần tôi có quyền sở hữu căn nhà hợp pháp thì chuyện này căn bản không còn gì để thương lượng cả.
112 Tiểu Lâm ca đã sớm quyết định dù thế nào cũng không thể khuất phục trước mặt Long Yên Nguyệt. Cho nên cuối cùng hắn không chuyển ra ngoài phòng ngủ chính.
113 Dù Lâm Bắc Phàm mở miệng là gọi Long Thiên Hữu nhạc phụ đại nhân, nhưng Tiểu Vi nghe được thì cũng không cảm thấy chói tai. Cô cho rằng Lâm Bắc Phàm muốn lợi dụng cơ hội để chiếm tiện nghi của Long Yên Nguyệt, cho nên sau khi rót chén trà cho Long Thiên Hữu thì Liễu Vi vội vàng kéo Long Yên Nguyệt vào phòng ngủ.
114 Nếu Long Thiên Hữu đã đáp ứng điều kiện của Lâm Bắc Phàm thì dù Long Yên Nguyệt không chịu lấy Lâm Bắc Phàm, cô cũng đừng hòng được gả ra khỏi nhà. Chỉ cần có kẻ nào dám đi cầu hôn hoặc mai mối cho Long Yên Nguyệt thì Tiểu Lâm ca sẽ lập tức tiến lên phản kháng! Hì hì hì!Tất nhiên Tiểu Lâm ca cũng là loại người biết điều, hắn để cho Trương Minh Thắng thay mình hẹn ngày gặp mặt Liêu Thiên Cửu.
115 Lâm Bắc Phàm đến nhà Long Thiên Hữu chủ yếu với mục đích để Long Thiên Hữu khuyên con gái ở nhà. Dù sao mình muốn đi gặp một nhân vật như Liêu Thiên Cửu mà mang theo Long Yên Nguyệt đi thì chẳng khác nào làm trò đùa quốc tế sao? Nhưng Lâm Bắc Phàm không ngờ mâu thuẫn nội bộ lại trở nên gay gắt đến mức độ này! Có lẽ Long Thiên Hữu lần này không chết cũng phải bị lột da.
116 Liêu Thiên Cửu chọn vị trí không tồi, khoảng cách tới cửa thoát an toàn rất gần hơn nữa lại còn nằm ở trong góc, là một cái vị trí vừa dễ dàng phòng thủ vừa dễ dàng chạy trốn.
117 Liêu Thiên Cửu nghĩ đến chỗ đắc ý, khóe miệng đã lộ ra một tia vui mừng, dường như hắn nhìn thấy chính mình đã thay thế được Đường Thiết Sơn, trở thành lão đại Nam Thành ! Ngay khi Liêu Thiên Cửu phát hiện bản thân có chút đắc ý vênh váo, lập tức mỉm cười kiềm chế lại, cảnh giác nhìn Lâm Bắc Phàm, nói:- Lâm lão đệ quả nhiên là người làm việc lớn! Tuy nhiên việc này chỉ cần một mình Lâm lão đệ cũng đủ rồi, tìm ta làm gì?- Em vĩnh viễn không dám coi thường thực lực của Đường Thiết Sơn , cũng không muốn làm những việc mà mình không có nắm chắc.
118 Năm triệu một năm quả thật không phải là một con số nhỏ! Mặc dù những năm nay số người có thể bỏ ra năm triệu một năm không hề thiếu, song muốn người ta trực tiếp vứt đi năm triệu bao một nữ nhân trong một năm, chuyện như thế này cũng chẳng ai thích làm! Bởi vì nữ sinh đại học đi ra làm "chim hoàng yến" như thế này càng ngày càng nhiều, cho nên nghề này cũng có sự cạnh tranh quyết liệt.
119 Ba ngàn một tháng tiền lương cũng dám đến Kim Ngọc Thiên Đường tiêu xài? Hơn nữa lại còn muốn chính mình đến bồi rượu, sợ rằng tên khốn này không biết trời cao đất rộng là gì, lại còn muốn rượu quý nhất của Kim Ngọc Thiên Đường nữa? Tên khốn này đầu óc bằng đậu hũ rồi! Khóe miệng cô gái nhếch lên tia cười trào phúng, xoay người đi ra khỏi cửa, cô ta dường như có thể tượng tượng ra tình trạng quẫn bách khi đối phương thanh toán tiền.
120 Một tên không có tiền lại có thể biến thái đến mức này? Chu Tĩnh Hàm rốt cuộc không nhịn được nữa! Cho dù là gọi người quản lý đến thì thế nào? Tên khốn này không mở miệng chẳng lẽ mình không thể tố cáo tên ác nhân này trước hay sao? Nhìn thế nào thì tên này cũng không phải là người có tiền.