21
22
23 Gió ngày hè ấm áp, từ từ thấm nhuộm mùi máu tanh, càng lúc càng lộ vẻ ngột ngạt. Danh Dương tửu lâu, trong nhã gian to lớn, bên cạnh bàn tròn to, chỉ có một thiếu niên và một nam hài thanh tú.
24 Màn đêm trầm thấp, ánh trăng như lưỡi liềm. Kinh thành Phượng quốc. Trong Thượng Quan phủ, Tây uyển, trong phòng Thượng Quan Quân Dao. Hơn nữa tháng, Thượng Quan Quân Dao vẫn chưa có dấu hiệu thanh tỉnh, vẫn cứ ngủ say, bất quá thỉnh thoảng lúc đêm khuya không người thì nàng lại vô ý thức kêu gọi, Hàn Lăng, tiện loại.
25 “Kháo” Hàn Lăng nhìn về phía những mũi tên sắc bén vô tình bắn về phía mình mắng to. Không cần suy nghĩ nhiều, những kẻ này, đều con mẹ nó là đến ám sát Phượng Hạo Thiên! Con mẹ nó, hắn không có việc gì đi theo nàng làm gì! Nàng thật là xúi quậy, có phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì đâu.
26 “Ha ha ha……. Ta làm sao có thể để các ngươi cứ như vậy chạy thoát! Ha ha ha ha…… Có đúng cảm thấy rất kinh ngạc hay không? Một con đường thẳng tắp trên quan đạo, vậy mà lại xuất hiện vô số tảng đá lớn? Ha ha ha…….
27 Nụ cười nhạt hiên lên trên môi Hàn Lăng, rực rỡ vô cùng, dường như khoảng cách rất gần của thanh nhuyễn kiếm hàn quang bắn ra bốn phía kia, đối với nàng mà nói, không tồn tại, nàng ngẩng đầu nhìn nam tử mặt sẹo, “Ngươi tự tìm cái chết!”.
28
29
30
31 Ngay lúc mọi người cho rằng Hàn Lăng phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Một đạo thân ảnh từ phía sau Hàn Lăng chạy cực nhanh vượt đến, “Tiểu thư!”
“Xẹt” Kiếm vô tình đâm vào cơ thể.
32 Gió đêm hiu hiu, tại một tòa cung điện xa hoa giữa muôn nghìn những tòa cung điện, vầng trăng treo trên cao chậm rãi di động trong bầu trời lam sắc của bóng tối, từ từ lên cao dần, những vì sao bắt đầu ló dạng.
33 Sảnh chính của Thượng Đinh cung.
“Nhi thần tham kiến mẫu phi. ” Phượng Hạo Thiên vừa thức dậy thì nghe cung nhân báo lại, mẫu hậu sáng sớm đã tới Thượng Đinh cung, đang chờ ở sảnh chính.
34 “Lục điện hạ…… Nô tỳ van người………” Thân thể thiếu nữ không chịu nổi sự giày vò, nàng không ngừng van xin.
Thiếu niên tà mị chỉ cười nhạt, dưới thân vẫn không nhanh không chậm tiến công.
35 Cư nhiên lại cười với nàng! Còn cười rực rỡ như thế! Mặt mỉm cười gọi nàng là tứ tỷ! Thật lâu trước đây, mỗi khi nàng gọi nàng là tứ tỷ, nàng luôn luôn gọi bằng một giọng run rẩy nhu nhược không dám ngẩng đầu nhìn nàng, hôm nay, nàng vậy mà cười tươi rực rỡ nhìn nàng như thế!
Nàng đây là đang che giấu tâm tư của mình!
Khiến tất cả mọi người đoán không được suy nghĩ trong lòng nàng!
Một hài tử, thủ đoạn tàn nhẫn, hôm nay tâm tư càng thêm thâm trầm, hai thứ kết hợp lại, nghĩ đến đó trong lòng Thượng Quan Minh Tiệp vang lên tiếng chuông cảnh giác mãnh liệt.
36 “Không ngờ ở chỗ Tứ ca lại dưỡng một tiểu mỹ nhân như vậy. Chẳng lẽ đây là Lục tiểu thư Thượng Quan gia?” Phượng Hạo Dạ sau khi đến gần sân huấn luyện, thì nhìn thấy Hàn Lăng, chỉ liếc mắt liền cảm thấy Hàn Lăng không giống người thường, nàng không hề nhu nhược nhát gan như lời đồn.
37 Qua nhiều ngày quan sát kĩ càng, nàng phát hiện Hàn Lăng trước mắt biến hóa rất lớn, một người làm sao có thể biến hóa lớn như vậy? Huống hồ là một hài tử tám tuổi, nếu là tám này nàng, nàng đều diễn trò, vì sao lại không có một chút sơ hở?
Cho nên, nàng lớn mật đoán rằng!
Nàng không phải Hàn Lăng!
Hàn Lăng thần sắc không đổi, trấn định vô cùng, chỉ có khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, cười lạnh nói: “Ngươi có ý gì?”
Thượng Quan Minh Tiệp gắt gao nhíu mày, hay là nàng thật sự đã đoán sai, tám năm này, nàng mỗi ngày đều sống trong ngụy trang! Nếu là như thế, nàng (Hàn Lăng) so với trong tưởng tượng của nàng (Minh Tiệp) càng đáng sợ hơn! “Ta nghĩ ngươi biết ta đến cùng là muốn làm gì? Nếu ngươi là Hàn Lăng, ngươi vì sao phải che giấu tám năm?”
Nghe vậy, Hàn Lăng lấy loan đao từ trong tay áo ra, ôn nhu vuốt ve.
38 “Nga?” Phượng Hạo Thiên bí hiểm cười khẩy, dưới tươi cười cực kỳ tà mị của Phượng Hạo Dạ, hắn giơ đại cung trong tay, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi!
Tên ra khỏi cung, mũi tên vừa từ chỗ tối bay ra bị mũi tên vừa bắn của Phượng Hạo Thiên phân ra làm hai!
Phượng Hạo Dạ tươi cười cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục tươi cười như trước, “Lục đệ vừa định xuất tiễn, không ngờ tốc độ của Tứ ca lại nhanh hơn.
39 Dương Quốc Phú có một loại dự cảm xấu, nếu không nhanh chóng diệt trừ bọn họ, nhất định sẽ có chuyện xảy ra! Có lẽ ngay cả mạng của hắn cũng không còn!
Bầy chim bị chấn kinh, ồn ao kêu lên sợ hãi, bay lung tung đi.
40 Tiếng gió gào thét, đại thụ lắc lư dữ dội.
Phượng Hạo Dạ quay đầu nhìn lại, thấy kiếm của Dương Quốc Phú sẽ đâm vào lưng Phượng Hạo Thiên, nhất thời kinh hô một tiếng: “Tứ ca!”
Nghe tiếng, Phượng Hạo Thiên xoay người, mũi kiếm gần trong gang tấc, sẽ xuyên qua ngực cửa hắn.