41 Hàn Lăng theo sát phía sau Dương Quốc Phú, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nắm chặt loan đao trong tay.
Phượng Hạo Thiên dường như nhìn thấu mục đích của Hàn Lăng, mày kiếm nhíu lại, Dương Quốc Phú này không phải người bình thường, thân thủ nhanh nhẹn, Hàn Lăng tuy rằng thân thủ tàn nhẫn quỷ dị, nhưng lực lượng của một hài tử làm sao có thể so sánh với nam nhân chinh chiến sa trường nhiều năm!
Nghĩ đến đây, Phượng Hạo Thiên thúc ngựa đi về phía trước, vung thanh kiếm hàn quang bốn phía đón kiếm của Dương Quốc Phú.
42 Giờ khắc này, Phượng Hạo Thiên không thể xác định, người bao vây bọn họ, là địch hay là bạn.
Ánh đuốc rực rỡ, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Thượng Quan Minh Tiệp thân hình run run, gắt gao cau mày, nàng có thể xác định, những người này tuyệt đối không phải nàng dẫn tới!
Hàn Lăng hai mắt híp lại, loan đao trong cổ tay áo lúc này đã nắm chặt trong tay!
Trong bóng đêm,Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám lưu động.
43 Sau đó ba người lại tiếp tục điên cùng chạy đi.
Phượng Hạo Thiên biết Hàn Lăng không có nội lực, gắt gao nắm tay Hàn Lăng, âm thầm đem chút nội lực qua cho Hàn Lăng.
44 Hàn Lăng quay đầu, mắt đen hàn quang vạn trượng nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp đánh bay nàng.
Nàng dám hạ độc thủ!
Thân ảnh nho nhỏ không chịu không khống chế được rơi xuống dốc núi!
Nếu nàng không chết, nhất định sẽ làm cho nàng ta trả giá đại giới gấp trăm ngàn lần!
Thượng Quan Minh Tiệp bên miệng gợi lên một nụ cười thực hiện được mưu kế, một bên kinh hoàng hướng Phượng Hạo Thiên kinh hô: “Tứ điện hạ, Hàn Lăng bị người đánh bay ra ngoài!”
Phịch một tiếng, Phượng Hạo Thiên thân hình kịch liệt rung động.
45 Năm ngày trôi qua.
Gió hạ mềm mại như nước, hoa cỏ tranh hương.
Giữa núi non, đập vào mắt là một màu xanh biếc.
Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời dịu nhẹ.
46 Mười ngày sau.
Gần một tháng qua, Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ vẫn không tìm ra cách rời đi. Tất cả các cách đều đã dùng hết, ngay cả Phượng Hạo Dạ tự nhận thông minh không ai bằng cũng không nghĩ được phương pháp.
47 Lại qua hai ngày nữa, Hàn Lăng và Phượng Hạo Dạ sinh hoạt bình thường như cũ, ban ngày tìm kiếm phương pháp ra ngoài, ban đêm nghỉ ngơi dưỡng tinh thần để chuẩn bị rời đi.
48 Quần thần đều nâng chén, hô tô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. ”
Uống một ngụm rượu, Phượng Hạo Thiên buông chén xuống, mắt lạnh ám liễm một tia u ám, chính là trong thời gian chớp mắt, hắn cũng đã nghĩ đến đường lui sau này.
49 Hai người xuất hiện làm cho mọi người kinh đào hãi lãng.
Nhận thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên,Hàn Lăng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên.
50 Đợi hai người trở về Thượng Đinh cung, Phượng Hạo Thiên liền biết Tiểu Ngân trong miệng Phượng Hạo Dạ là ai.
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Ngân chỉ lớn bằng bàn tay, cả người màu ngân bạch đang đứng trên vai Hàn Lăng.