81
Lại qua tầm một tháng nữa, Cát Tiểu Thiên xem như đã khá nhanh nhẹn, đến tái khám bác sĩ còn khen hắn bình phục nhanh thật, Diêu Diệu trong lòng nói, người chưa khỏi bệnh phải là tôi đây này!
Trước lần tái khám này, Tiểu Thiên Nhi cũng đã về nhà ở, vì vậy vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, Diêu Diệu sung sướng chưa được mấy phút lại bắt đầu xoắn xuýt, trực tiếp kéo người về nhà? Đưa Tiểu Thiên Nhi về nhà ba mẹ hắn? Hay đưa về nhà ba mẹ mình?
Hai người đứng ở giao lộ, Diêu Diệu chậm chạp không giơ tay đón xe, Cát Tiểu Thiên có thể không thấy được y đang nghĩ gì sao? Nhưng lại làm ra vẻ không hiểu, tự mình giơ tay gọi được xe, rồi lên xe báo địa chỉ nhà mình.
82 Cát Tiểu Thiên đã chính thức trở lại công ty làm việc, Diêu Diệu nghĩ cuộc sống chăn gối của mình cuối cùng cũng có thể bắt đầu rồi, nhưng người tính không bằng trời tính, một hạng mục vẫn luôn tiến hành rất thuận lợi ở tỉnh ngoài gặp sự cố, Diêu Diệu lập tức lên đường tới gặp đối tác thảo luận phương án sửa đổi.
83
“Tiểu Thiên Nhi, nhốt mình trong phòng làm gì thế? Ra ăn táo này. ” Mẹ Cát gõ gõ cửa phòng Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên thiếu chút nữa giật nảy lên khỏi ghế, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo ra mở cửa cho mẹ: “Con vừa nói chuyện công việc với đồng nghiệp, đã hai tháng không đi làm rồi, dồn lại nhiều vấn đề quá.
84 Ngày hôm sau Diêu Diệu không hề phụ sứ mệnh được giao, vừa đấm vừa xoa trực tiếp đứng ra khiến người phụ trách bên phía tài trợ gật đầu, bỏ qua luôn mấy người phụ trách hạng mục của bọn họ.
85
Tan làm, Cát Tiểu Thiên đang chuẩn bị gọi điện về nhà bảo hôm nay không về được thì bị Diêu Diệu đoạt mất di động, sau đó hàn huyên cùng mẹ Cát.
Đợi đến khi Diêu Diệu trả lại điện thoại cho Cát Tiểu Thiên thì đã biến thành: “Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm.
86 Diêu Diệu đúng là rất buồn ngủ, mấy ngày nay đi công tác vẫn luôn ngủ không ngon, vì vậy vào phòng vừa nhìn thấy giường đã thật sự không chống lại bản năng được nữa, nhưng dù có không mở mắt nổi như vậy, cũng không quên kéo Cát Tiểu Thiên cùng chui vào trong chăn.
87
Ba Cát và mẹ Cát nhìn nhau, tuy rằng sắc mặt không tính là tốt, nhưng lại đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ba? Mẹ?” Cát Tiểu Thiên cho rằng sẽ không xảy ra bão tố gì, nhưng cứ trầm mặc như vậy thì cũng chỉ càng thêm tra tấn.
88
Tuy rằng Diêu Diệu từ góc độ học thuật đã hiểu được Cát Tiểu Thiên, nhưng từ góc độ tình cảm thì y vẫn không quá tin tưởng, dù sao cũng chẳng có điềm báo nào, Tiểu Thiên Nhi cũng không giống mình đã sớm thừa nhận với gia đình, vì vậy y có chút nôn nóng hỏi: “Đừng nói đùa nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cát Tiểu Thiên cũng không đùa y nữa, tìm trọng điểm thuật lại một lần, Diêu Diệu siết nắm đấm nhẹ nhàng gõ hai lần lên tường: “Tiểu Thiên Nhi, em nói với ba mẹ, anh lập tức trở lại!”
“Em cũng chẳng chạy đi đâu được, anh gấp cái gì?” Cát Tiểu Thiên đã trở về phòng mình, mặc dù ba mẹ đã có thể tiếp nhận bọn họ, những câu nói này cũng không tiện nói ngay trước mặt hai cụ, “Hơn nữa tới cửa cầu hôn có thể tùy tiện như thế sao?” Câu cuối cùng này âm thanh đè xuống càng thêm thấp.
89 Vào tháng Năm rất bận rộn, kì nghỉ mồng một tháng Năm cả nhà Cát Đại Chí trở về, Cát Tiểu Thiên và Diêu Diệu mang theo bạn nhỏ Tiếu Tiếu cùng tiếp khách, sáu người đến khu nông gia nhạc (1) chơi cả một ngày.
90 Lê Việt không thể làm mất mặt ngôi sao của ngày hôm nay, nhưng cũng không thể thật sự bán đồng đội được đúng không? Vì vậy hắn lấy ra một đoạn ruy băng dài hơn 30 cm đưa cho Diêu Diệu, coi như thỏa hiệp.