61 “Khi đó đúng là càng ngày càng tốt, anh trai em liền cùng em thương lượng, mua một căn nhà hai tầng cũ, để cho ba mẹ chuyển tới. ” Lại mở miệng, Cát Tiểu Thiên không làm như đang kể chuyện của người khác nữa, trong lòng Diêu Diệu càng thêm thoải mái.
62 Tuy nói là do đang ở bên cạnh Diêu Diệu, Cát Tiểu Thiên rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm tình, nhưng lúc ngồi trên máy bay về nhà, hắn lại phá lệ trầm mặc, dù gì thì hắn cũng không thể hiểu nổi vì sao anh trai lại không nhận hắn, càng không nghĩ ra nếu đã lập gia đình rồi thì tại sao không thể gọi điện về nhà.
63 “Có thể ra ngoài tìm một chỗ hai anh em mình tâm sự không?” Cát Đại Chí không dám tiến về phía trước, mà lúc nói ra hai từ anh em ấy thì chính hắn cũng thấy chột dạ.
64 Buổi tối, cả nhà Cát Tiểu Thiên ăn bữa cơm đoàn viên đến đột ngột, tuy rằng không thể bỏ qua những chuyện mấy năm này mà ngay lập tức thân huynh nhiệt đệ, nhưng tốt xấu gì thì hai cụ cũng có thể an tâm rồi.
65 Nói là xé bỏ bao bì, nhưng thực ra trên người Cát Tiểu Thiên cũng chỉ còn áo may ô cùng quần lót, áo may ô là loại màu trắng bó sát mỏng manh, quần lót thì là kiểu quần chữ nhật bằng cotton màu đen bó sát.
66 Bất kể là đáng thương hay đáng trách, trong lòng Cát Tiểu Thiên cũng không cần giả bộ chuyện này, Cát Đại Chí đổi sổ tiết kiệm thành thẻ ngân hàng giao cho Cát Tiểu Thiên, Tiểu Thiên Nhi chẳng hề nhún nhường, trước tiên chuyển tiền nợ qua cho Lê Việt.
67
Bản thân Cát Tiểu Thiên làm món khai vị không quá xứng chức, tổng cộng cũng để cho lão Diêu vụng đến sứt cả miệng (*).
(*) Nguyên là “khẩu tinh”, nghĩa đen đại khái là miệng hôi/tanh, so sánh thế ghê quá nên tớ dịch bừa
Diêu Diệu cảm thấy đã trục được lợi liền chuồn thẳng, miệng thôi cũng được rồi.
68 Phó Dương ở đầu dây bên kia cũng không ngờ điện thoại lại chuyển đến tay Cát Tiểu Thiên, dù sao cậu cũng chưa nói chuyện hẳn hoi nhiều với Cát Tiểu Thiên, nhiều lắm chỉ tính là quen biết lẫn nhau thôi.
69
Thoắt cái đã đến cuối tuần, Cát Tiểu Thiên tại cổng công ty bye bye Diêu Diệu, không chút do dự.
Diêu Diệu đặc biệt khoa trương thở dài.
Cát Tiểu Thiên bỗng 360 độ quay trở lại, “Đột nhiên nhớ tới một chuyện.
70
Trên bàn ăn, mẹ Diêu hết gắp thức ăn cho con trai lại gắp thức ăn cho cháu nội, sự vui mừng toàn bộ đều hiện hết trên mặt.
“Bà làm còn chưa đủ việc à!” Ngữ khí của ba Diêu rất nghiêm khắc, động tác gắp từ đĩa rau về cho người bạn già lại chẳng chút do dự.
71 Một buổi trưa chơi bóng, Diêu Ức Khải vui phát điên, Diêu Diệu thì mệt thảm, y rốt cuộc cũng đã khắc sâu trong tâm trí rằng bản thân nhất định phải bắt đầu nghiêm túc rèn luyện thân thể.
72 “Tiểu Thiên… Em nói chuyện với anh, tuyệt đối đừng có nhắm mắt lại đấy. ” Không nhìn thấy vết thương trên đùi, Diêu Diệu chỉ sợ đã tổn thương tới động mạch chủ rồi, trong lòng cầu khẩn xe cứu thương cùng nhân viên cứu hộ có thể đến thật nhanh, bên ngoài thì cường ngạnh ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn khắc chế không được giọng nói khi thốt ra lại có phần run rẩy.
73
Cát Tiểu Thiên thế nào cũng không ngờ người mình thấy đầu tiên khi mở mắt ra lại là Hứa Oánh, nhưng hắn lập tức nghĩ đến một khả năng: “Diêu Diệu bị thương?”
“Không có, anh ta về nhà tắm rồi, chắc là sợ cậu nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của anh ta thì sẽ ghét bỏ?”
Tiểu Thiên Nhi cảm thấy, phong cách nói chuyện của mẹ Tiếu Tiếu và ba Tiếu Tiếu giống nhau thật đấy, đều là kiểu khiến mình chẳng biết tiếp lời thế nào.
74 Lần nằm viện này, Cát Tiểu Thiên tránh không được lại phải nói với người nhà là mình đi công tác, hai cụ tuy thương con trai lắm, nhưng dù sao cũng là chuyện làm ăn, chỉ có thể dặn dò thêm vài câu, cũng không nghĩ nhiều.
75 Cát Tiểu Thiên chỉ ở lại bệnh viện bảy ngày, thời gian so với dự kiến ngắn hơn không ít, trong lúc có Lê Việt giúp đỡ, Diêu Diệu đúng là không mệt tới ngã gục, chỉ là được xuất viện không phải vì đã khỏi, mà là bác sĩ nói gãy xương thì phải về nhà chăm, vết thuơng trên đùi cũng đang lành, sau này quay lại cắt chỉ là được.
76 Cát Tiểu Thiên ở nhà dưỡng thương, Diêu Diệu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng ngày nào cũng đi muộn về sớm, nhưng ít ra đã có mặt ở công ty, chuyện công việc cũng có thể bình tĩnh mà xử lý.
77
Nhân lúc Cát Tiểu Thiên chiên cơm, Diêu Diệu đi tắm rửa sạch sẽ trước, thay quần áo ở nhà, sau đó vận quai hàm ăn hết hai bát cơm lớn.
Bản thân Cát Tiểu Thiên thì không muốn ăn gì, hiện tại một chút vận động tiêu hao hắn cũng không có, đã sớm quên mất cảm giác đói bụng là như thế nào rồi.
78
Cát Tiểu Thiên cảm thấy hình như mình biết Diêu Ức Khải đang nghĩ gì, liền xoa xoa tóc nó, muốn lảng sang chuyện khác: “Tiếu Tiếu, cơm tối ăn bánh nhồi em có ý kiến gì không, nếu không thích thì chúng ta gọi đồ ăn ngoài nhé?”
“Anh đang là người bệnh đó!” Diêu Ức Khải cau mày, đối với bộ dạng không biết điều của Cát Tiểu Thiên bày tỏ sự lo lắng.
79 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêu Diệu liếc qua nhà bếp một cái, vỗ vỗ con trai, “Ba thấy có vẻ không có chuyện gì.
80
Ba Diêu nhìn đồng hồ, “Tiếu Tiếu, vẫn chưa rửa xong à?”
“Rửa xong rồi!” Diêu Ức Khải biết đây là mấy người lớn đã nói chuyện xong.
“Vậy chúng ta về thôi.