1 Chúng tôi chạy qua con đường phố có hai hàng cây xanh với đèn chớp và còi hụ, và khi bộ phận định vị GPS yêu cầu quẹo trái vào con đường kế tiếp, chúng tôi đã quẹo quá nhanh đến nỗi tất cả các thiết bị trên xe va đập vào nhau và chuyển dịch tứ tung.
2 Tôi lớn lên trong một ngôi nhà vách ván tại một thành phố xay lúa, và cũng như mọi người khác ở đây, tôi đã học bơi ngoài sông. Biển cách xa đây nhiều dặm, nhưng trong mùa thu thì hơi nước muối tràn vào trên các ngọn cây của vùng thung lũng.
3 Là một đứa con trai ở Sawyer, tôi khao khát được học bơi ngoài biển nhưng cha tôi cương quyết cấm tiệt điều này. Nếu tôi xin học bơi trong những ngày đi đánh cá thì ông từ chối với lý do là cần phải canh chừng cho tôi và như thế có nghĩa là phải rời bỏ chiếc thuyền, dây câu cùng các bạn câu trong cái ngày ra khơi duy nhất của ông, mà như thế là đòi hỏi quá nhiều đối với ông.
4 Tôi không bao giờ nghĩ là tôi sẽ bị đưa vào trường học ở Angelus cách xa ba mươi dặm đường, và tôi thậm chí cũng không tin là cha mẹ tôi đã đăng ký cho tôi vào đấy.
5 Trong Loonie dường như có một nghị lực phi thường, một tinh thần bắt lửa kỳ lạ khiến ta phải bật cười vì bị sốc. Nó lao mình vào trong cuộc đời. Không bao giờ bạn có thể đoán trước về nó một giây, và một khi nó đã lao vào một việc nào thì không có gì giữ nó lại được.
6 Vào đầu mùa thu, vừa lúc những đợt sóng nhồi lớn từ miền nam đổ về thì Loonie bị gãy cánh tay. Chúng tôi đã chơi trò dại dột ở một nơi có tên là Lỗ Trũng nằm ở nửa đường đi tới Old Smoky.
7 Loonie đã bỏ học. Con người nó là như vậy, nó chỉ muốn đi lướt sóng mà thôi, nhưng cha nó không bằng lòng nên đã gởi nó vào nhà máy cưa. Loonie chẳng hề thích các việc này.
8 Một tuần lễ trước khi ông Sando và Loonie từ Bali trở về với nước da sạm đen và cặp mắt ngời sáng, tôi đã đến gặp bà Eva lần nữa. Lần này tôi không có cá.
9 Trong một số năm ở tuổi thiếu niên tại Sawyer có vẻ như tôi đã làm chủ được cuộc đời mình. Tôi không hiểu hết mọi việc diễn ra quanh mình, nhưng trong một thời gian ngắn, tôi đã có một cái gì đặc biệt để tạo cho mình cảm giác về sức mạnh của bản thân.
10 Khoảng một tuần lễ sau khi ông Sando và Loonie ra đi, tôi đạp xe ra biển với một nỗi sợ. Tôi thấy khó chịu với cái nhìn khinh thị mà cha mẹ tôi dành cho tôi.
11 Thêm nhiều tuần nữa mà chẳng có một lời nào của ông Sando và Loonie gởi về. Đã có nhiều đợt thời tiết tốt. Tôi nghĩ đến Old Smoky nhưng tôi không đi đến đó.
12 Tôi đã không bao giờ nhìn thấy đứa con. Trong tháng hai, cha tôi đụng phải một sợi đây đu trong nhà máy. Thông báo ban đầu nghe như một sự tạm thời nghỉ làm - có thể sẽ phải đi nạng hoặc là tệ hơn, và không phải cắt bỏ chân tay.