41 Trong lúc vô tình Cơ Oánh khám phá ra bí mật không thể tưởng tượng nổi. Lúc này cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, cảm giác buồn khổ giảm đi khôngít, ân sư gần đây cao cao tại thượng, lại lớn mặt ăn cỏ ngay trước cửa hang, cảm giác đắc ý này văn chương có thê hình dung.
42 Tuy lòng bàn chân Tân Nô đã kịp thời xử lí nhưng vẫn bị rộp, chân không thể chạm đất, hai ngày nay đều buồn bực trên giường, tất nhiên tinh thần giảm sút, bây giờ cùng Cơ Oánh hồi cốc, dọc đường đicũng bớt cô đơn.
43 Xa phu cũng là người có kinh nghiệm, dùng toàn lực vung roi thúc ngựa lao thẳng vào đám thổ phỉ mở đường đi về phía trước. Mà những. . . thị vệ cùng đám người kia nhất đang chiến đấu không có thể phân thân được nên xe ngựa rất nhanh chạy thoát, bỏ xa âm thanh chém giết đằng sau.
44 Thấy Tân Nô nhắm mắt lại, lúc này Vương Hủ mới động thủ xử lí vết thương bị mài rách trên lòng bàn chân nàng, tuy mê man, nhưng nàng vẫn đau đến mức nhíu mày.
45 Mấy ngày nay Tân Nô không dám đối mặt với Vương Hủ. Mỗi khi hắn nói chuyện mặt cười như khôngcười, nàng lại nhớ tới lời đồn ngày đó ở Quỷ Cốc, thật sự là phiên giang đào hải.
46 Tân Nô định đem nồi cháo kê cho bọn họ, lại bị Tử Hổ ngăn lại: "Tân cơ nghĩ một nồi có thể giúp được hơn trăm người kia sao? Chốc lát sẽ dẫn tới rất nhiều nạn dân nữa, chỉ sợ xảy ra nhiễu loạn.
47 Phát giác ra được điểm này Tân Nô thầm hoảng hốt, mở mắt ra, nhìn hắn chăm chú.
Ánh trăng chiếu nghiêng lên gương mặt hắn, đôi mắt cũng được ánh trăng nhuộm dịu dàng, nhất thời nàng không phân biệt được người trước mắt có phải Vương Hủ mình từng quen biết.
48 Thế nhưng gia chủ đã phân phó không thể không theo. đi vài vòng, rốt cuộc tìm được một trạch viện phù hợp, nhưng sau khi nghe xong chủ nhà báo giá, trạch viện này tính cả giường đồ gỗ, lô đỉnh cũng phải hai trăm vàng, thiếu một đồng cũng không bán.
49 Cơ Oánh hào hứng loay hoay với mấy cái chai chai lọ lọ trong cửa hàng Tân Nô, nhướng mày nói: "Tỷ tỷ, những son phấn này. . . có vẻ đơn giản. . . "
Nhưng lúc này Tân Nô đâu có suy nghĩ được những.
50 Vương Hủ đột nhiên hỏi: "Xin hỏi vì sao sau buổi đua ngựa mấy ngày trước, Tề vương lại ban hai con ngựa tốt cho tướng quốc Trâu Kị?"
Điền Kị nghe xong sững sờ, ngày ấy hắn nghe theo Tôn Tẫn đạt được toàn thắng, Tề Vương kinh ngạc vạn phần, sau đó cười hỏi đấy là chủ ý người nào, sau khi nghe là của môn khách Tôn Tẫn hiến kế thìthưởng Tôn Tẫn 300 kim.