Lâm Cô Nương Thành Tù Ký Chương 31
Chương trước: Chương 30
Trầm Trọng Tuân nói xong, thì nhìn về phía Hướng Dương gật đầu tỏ ý chào hỏi, nhưng lại vẫn đứng yên bất động tại chỗ, cũng không về nhà lấy chìa khóa xe.
Kinh ngạc đi qua Lâm Sơ mới phản ứng kịp, cười giới thiệu: "Đây chính là người thuê nhà của các anh, tên là Trầm Trọng Tuân." Lại chuyển hướng sang Trầm Trọng Tuân: "Anh ấy là con trai của chủ nhà, tên là Hướng Dương."
Chỉ giới thiệu đôi câu đơn giản, Hướng Dương mỉm cười đưa tay, Trầm Trọng Tuân bắt tay anh ta, hai người khách sáo hàn huyên với nhau, Trầm Trọng Tuân lại hỏi Lâm Sơ: "Vậy bây giờ anh đưa em trở về nhé?"
Lâm Sơ thấy thời gian đã muộn, quay đi quay lại thì tốn nhiều thời gian quá, sợ rằng sẽ làm phiền Trầm Trọng Tuân, bèn muốn tiếp tục cự tuyệt, ai ngờ Hướng Dương lại mở miệng: "Trầm tiên sinh đưa em về à? Vậy anh đi trước đây!"
Lâm Sơ đi cùng Hướng Dương xuống lầu trước, Trầm Trọng Tuân trở về nhà cầm chìa khóa xe lên, suy nghĩ một chút, lại lấy tấm hình cũ kia ra, lúc đi tới trước cửa lại do dự một chút, cuối cùng lại nhét tấm hình vào ngăn kéo trong tủ giày, xong xuôi mới vội vã đi xuống dưới lầu.
Lâm Sơ đứng bên cạnh xe của Hướng Dương, tựa lưng vào xe ngửa đầu nói chuyện, nhiều hơn mấy phần ngây thơ của cô gái nhỏ, không biết đang nói cái gì, Hướng Dương cười lớn một tiếng, giơ tay lên vò vò đầu của cô, hình như cố ý vò loạn tóc của cô, Lâm Sơ tránh né quay đầu, đôi tay quơ lung tung hai cái, trên mặt là căm giận bất bình.
Sắc mặt Trầm Trọng Tuân thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, tiến lên phía trước hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Hướng Dương cười định lên tiếng, Lâm Sơ lập tức lớn tiếng ngắt lời: "Tốt lắm tốt lắm, đại ca à anh mau trở về đi thôi, chú và dì đã gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại rồi đấy!"
Hướng Dương cười nhìn Lâm Sơ, cuối cùng vẫn không nói gì, dặn dò vài câu mới lên xe rời đi.
***
Trầm Trọng Tuân lái xe chạy về phía nội thành, trong radio đang phát tình hình giao thông buổi chiều, là chủ nhật nên lượng khách quay lại nội thành cũng tăng nhiều, do có quá nhiều phương tiện giao thông nên hệ thống giao thông trong nội thành có chút hỗn loạn, anh lựa chọn đi vòng qua con đường vắng vẻ hơn, nói: "Lái lâu hơn 20 phút, nhưng vẫn còn tốt hơn là kẹt xe!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, hỏi: "Anh về tới nơi chắc phải hơn chín giờ rồi, về sau không cần phiền toái như vậy nữa, thật ra em ngồi xe cũng không mệt đâu."
Trầm Trọng Tuân liếc cô một cái, cười nói: "Chỉ là muốn ở bên cạnh em lâu hơn một chút nữa."
Lâm Sơ ngẩn người, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa xe, lại nghe Trầm Trọng hỏi thăm: "Cả ngày hôm nay em đều ở bên cạnh Hướng Dương à? Anh thấy tuổi tác của anh ta và em cách nhau rất xa, quan hệ của hai người rất tốt ư?"
Lâm Sơ cười đáp: "Quan hệ khá tốt, khi anh ta còn bé thì mẹ em dẫn anh ta đi chơi cùng, lúc em còn bé đến lượt anh ta dẫn em đi chơi cùng." Cô nhớ lại nói: "Thật ra thì khi còn bé nhân duyên của em rất tệ, không có một người bạn tốt nào, em lại không thích ở nhà, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn người khác chơi đá cầu nhảy gân bò, đại ca thấy em đáng thương, vì vậy nếu không có việc gì thì sẽ dẫn em đi chơi đùa."
Lâm Sơ thao thao bất tuyệt kể lại rất nhiều điều về thời thơ ấu, Hướng Dương và cô chênh lệch nhau mười ba tuổi, lúc cô mười tuổi Hướng Dương đã tốt nghiệp đại học, cũng không biết một người trưởng thành như vậy là lấy loại tâm tính gì mà chơi đùa cùng với con nít, nhưng Lâm Sơ thân là con nít lại cũng không cảm thấy buồn chán.
Có thể vì hôm nay gặp lại cố nhân, gợi lại quá nhiều kí ức trước đó của Lâm Sơ, nên cô nói rất nhiều, ví dụ như giả mạo chữ ký người lớn bị phát hiện, cô bị Hướng Dương đánh đòn, lại ví dụ như cô giúp bạn cùng bàn nhặt bút máy rơi trên đất lên, nhưng lại không vật quy nguyên chủ, mà là len lén mang về nhà.
Lâm Sơ nói: "Lần đó đại ca cầm một cây phơi quần áo bằng gậy trúc, trực tiếp phá tan cửa phòng mà em đã khóa trái ra, túm lấy em mà đánh, không vì em nhỏ tuổi mà nhẹ nhàng giáo dục mà ngược lại vẫn theo kiểu cũ là không đánh không lên người, đổi lại là bây giờ, em đã có thể kiện anh ta tội ngược đãi trẻ em!"
Rốt cuộc Trầm Trọng Tuân cũng không nhịn được mà bật cười, cười cười lại đột nhiên toát ra chua xót khó có thể diễn tả được bằng lời, lần đầu tiên anh phát hiện thì ra Lâm Sơ lại có nhiều bí mật như vậy.
Tuổi thơ cô độc, coi như là đã từng ăn trộm, cùng với cái người tên là Hướng Dương rõ ràng là ở lầu dưới của nhà ông bà nội, lại có thể phá vỡ cửa phòng cô kia.
Lâm Sơ nhẹ nhàng nói xong, thậm chí ngay cả những chuyện xấu lúc trước cũng một năm một mười nói ra, Trầm Trọng Tuân lặng lẽ nhìn cô một cái, má phấn xinh đẹp, sống mũi thẳng, lông mi đậm và dài, tóc bị cô vén ra sau tai, có vài sợi tóc không nghe lời rơi xuống cạnh má, lúc cô nói chuyện lại thỉnh thoảng lay động một cái, chân thực làm cho người ta than thở.
Nét mặt Trầm Trọng Tuân dần dần nghiêm túc, đáy lòng loáng thoáng cảm thấy điều khác thường của Lâm Sơ—— cô đang nói rõ ngọn ngành với anh.
Cuối cùng Lâm Sơ tựa như nỉ non thấp giọng hỏi: "Anh thích em ở điểm gì nha?"
Cái chữ "Nha" đó nhẹ nhàng giống như ảo giác, mang theo tâm thần thấp thỏm cùng e lệ, Trầm Trọng Tuân đánh tay lái, phát hiện cảm xúc khó có thể khống chế, anh từ từ đỗ xe lại ven đường.
Đường cái mênh mông không thấy điểm cuối, hai bên là bụi cỏ xanh biếc cùng với đồng ruộng xanh ngút ngàn, loáng thoáng có thể thấy được vài căn nhà của những người nông dân khuất ở nơi sâu trong cánh đồng, vài chiếc xe lưa thưa chạy qua, so với thành phố Nam Giang sôi động, nơi này chính là một con đường nhỏ yên tĩnh.
Trầm Trọng Tuân cởi dây an toàn ra, nghiêng người dựa sát vào Lâm Sơ, nhỏ giọng nói: "Nhất định phải trả lời ư?"
Vốn dĩ Lâm Sơ vẫn đang cúi thấp đầu chờ đáp án, sau khi nghe thấy thế thì ngẩn người, không khỏi quay đầu nhìn về phía Trầm Trọng Tuân. Trầm Trọng Tuân cười nhạt nói: "Anh 30 rồi, là lúc nên có bạn gái, cũng là thời điểm nên vì tương lai mà chuẩn bị rồi."
Ánh mắt Lâm Sơ khẽ cụp xuống, như có chút thất vọng, Trầm Trọng Tuân đặt phản ứng của cô ở trong mắt, tự nhiên tiếp tục: "Anh đã lập kế hoạch chu toàn cho cuộc đời của mình, lúc đi học tuyệt không phân tâm, vì vậy con đường học tập rất thuận buồm xuôi gió. Bắt đầu từ năm thứ hai đại học anh đã đi thực tập khắp nơi, anh dùng thời gian mười năm để học tập kinh doanh, về sau cho dù đi nơi nào, anh đều không sợ không tìm được việc làm, tiền gửi ngân hàng cùng với tiền đầu tư của anh đủ để anh thanh thản ổn định trôi qua rất nhiều năm."
Anh nói thật nhỏ: "Con đường trước năm ba mươi tuổi anh đều đã đi xong, con đường sau này của anh rất bằng phẳng, tương lai một nửa kia của anh chỉ cần chuyên tâm làm phu nhân nhà giàu, cô ấy chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống chỉ huy. Anh thiếu một người con gái

Xem tiếp: Chương 32