61 Nhà lớn của Tạ gia nằm ở khu Tây Giao của thành phố B, khu này cũng không phải nơi tập trung những người giàu có hay quyền quý, hơn nữa vì khu này hơi hẻo lánh nên hiện giờ chỉ có một mình Tạ lão gia ở đây, hơi hiu quạnh, lạnh lùng.
62 Mấy năm qua, cơ thể Tạ lão gia vẫn không tốt lắm, hầu như bác sĩ gia đình đều phải canh chừng cả ngày lẫn đêm không cách ông xa quá 50m, vú Trương vừa gọi, ông ta lập tức chạy tới.
63 Tạ Thành Hoa ngồi xuống bên cạnh lão gia, nói: “Tính cách Vĩ Thiên vẫn như vậy, ba đừng giận chú ấy. ”Đồ ăn được bày hết lên bàn, lão gia cầm đúa lên rồi mới thèm đáp lời Tạ Thành Hoa: “Nếu mày có việc thì cũng có thể đi ngay đi.
64 “Không ổn!” Tạ lão gia nghiêm mặt nói, “Trong nhà đều có người của bọn chúng, chỉ e hiện giờ bọn chúng đã biết Đổng Luân nằm trong tay chúng ta rồi. ”Để tránh sự tình bị lộ, rất có thể người chủ mưu sẽ giết người diệt khẩu! Hơn nữa, Đổng Luân hít ma túy, muốn khiến hắn chết thần không biết quỷ không hay thì quá dễ dàng đối với bọn họ.
65 Chờ bác sĩ Lưu đi rồi, Lâm Nhược mới nói: “Ba anh lái xe bám theo ông ta, xem ông ta về thẳng nhà chính hay đi gặp ai. ”Một người vệ sĩ có thể được làm việc trong một gia đình danh giá thì đều có tố chất cao và rất chuyên nghiệp.
66 Lâm Nhược và Tạ lão ra khỏi bệnh viện cũng không quay về nhà trọ của Lâm Nhược thật, mà là đánh xe quay về nhà chính của Tạ gia. Bắt trộm tận tay, bắt gian tận mặt.
67 “Lão Lưu, anh không có gì muốn nói sao?” Tạ lão chuyển mắt nhìn về phía bác sĩ Lưu đã nhũn chân quỳ xuống đất hỏi. Bác sĩ Lưu nhìn Tạ Thành Hoa, môi giật giật, quỳ trên sàn nhà không dám lên tiếng.
68 Hai hôm nay dường như Lâm Nhược càng lúc càng hay buồn ngủ, sáng toàn ngủ thẳng đến lúc mặt trời chiếu rát mông mới tỉnh dậy. “Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng của An Tiệp vang lên bên tai.
69 Tạ Lâm đưa Lâm Nhược quay về công ty báo cáo, trả phép rồi nhân tiện ký hợp đồng gia hạn luôn. Vương Vĩ vốn đang đau lòng vì tự dưng phải dâng 5% cổ phần cho Lâm Nhược, nhưng khi biết Lâm Nhược nhận được vai nam chính trong phim điện ảnh mới của đạo diễn nổi tiếng Trần An, ông ta lập tức cao hứng đến mức cười toét miệng không thấy tổ quốc đâu.
70 Tạ Lâm ngồi bên cạnh nghe Quý Phù Nguyệt nói xong, suýt bật cười thành tiếng. Lâm Nhược là vợ chưa cưới chính hiệu của An Tiệp còn chưa thèm lên tiếng mà cô ta lại dám đứng ra nói mình và An Tiệp có hôn ước trước rồi.
71 Hai người cười hì hì ra khỏi phòng VIP, vừa vặn đụng phải Alina bước ra khỏi phòng làm việc đối diện. Đôi mắt Alina long lanh đầy xuân sắc, hai má cũng đỏ ửng lên vì vận động mạnh.
72 Mọi người nói chuyện với nhau một lúc nữa, Trần An mới vỗ vỗ tay: “Được rồi, những diễn viên tới trước thì đi hóa trang đi, các nhân viên khác cũng nhanh tay làm việc đi.
73 Người đàn bà đột ngột xuất hiện đó hét ầm lên rồi lao về phía Miểu Âm, một số người ngửi thấy mùi Acid Sulfuric tỏa ra từ cái can mà chị ta xách theo đều sợ đến tái mặt, vội vàng chạy trốn sang một bên!Acid sulfuric mà hắt vào người thì không chỉ bị thối rữa da thịt, mà thậm chí còn có thể mất mạng nữa.
74 Lâu Kiều đút một tay vào túi quần, một tay xách chiếc túi to, vừa bước lên tầng hai đã cảm thấy bầu không khí không bình thường. “Xảy ra chuyện gì thế?” Lâu Kiều còn chưa dứt lời thì mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng đã chạy lên.
75 Dù mấy năm không nấu nướng, nhưng Miểu Âm vẫn chọn mua đồ ăn rất lành nghề, hoàn toàn không có chỗ cho Lâm Nhược chen tay vào chứ đừng nói đến Mặc Lâm.
76 Xe chậm rãi đi vào tiểu khu biệt thự Cẩm Giang Hoa Uyển sang trọng giàu có nhất thành phố B. Bảo vệ tiểu khu vừa nhìn thấy biển số xe, lập tức chạy từ trong bốt gác ra, kính cẩn cúi người chào.
77 Còn có ba cửa thẩm định trong truyền thuyết đang chờ cô à?! Lâm Nhược nhướng mày. An Xuân và An Đông đều giơ ngón tay cái sau lưng Lâm Nhược. “Tiểu Nhược, bọn chị tin rằng em và tiểu Tiệp là một đôi do trời đất tạo thành, thế nên, em cứ ra sức lật đổ ông nội đi!”“Nếu ông nội không đồng ý cho em với tiểu Tiệp ở bên nhau, bọn chị sẽ kéo nhau đến khóc trước mặt ông!”Vợ bác Ba cười mắng: “Nếu làm thế thật, thế nào ông cụ cũng lấy xiên sắt xiên thẳng hai đứa ra khỏi cửa.
78 Mọi người đi ra khỏi phòng khách của ngôi biệt thự số 2, bà An mới nhỏ giọng giải thích với Lâm Nhược: “Đàn ông trong nhà và bà ngoại đang chờ con ở biệt thự số 3, thể hiện tốt một chút.
79 Lâm Nhược đi theo nữ giúp việc một quãng xa mới tới trước một căn nhà nhỏ giản dị, mộc mạc nhất. Phía trước căn nhà nhỏ kia còn có một vườn rau, cây cỏ trong vườn tươi xanh mơn mởn, nhìn rất đẹp.
80 Nụ cười trên mặt ông cụ An bỗng cứng đờ. Lâm Tiêu Nhược! Lâm Tiêu Nhược!Cô nhóc Lâm gia kia tên là Lâm Tiêu Nhược!Môi ông cụ An giật giật: “Không phải trùng hợp chứ?”“Rõ ràng là không dễ thế đâu ạ.