41 Ngoài Vĩnh và Nhu thì việc đi Sing Vũ chỉ nói với Long, ngay cả chị Vũ cũng không nói gì. Ngày Vũ đi cũng không cho Long hay ai ra tiễn, nhỏ muốn một mình rời đi, nhỏ ghét chia tay chia chân rồi sụt sịt mệt lắm.
42 Toàn thân ê ẩm đau đớn, nén đau chị cúi xuống nhặt lấy áo quần vươn vã. i dưới sàn nhà, che lại tấm thân loã lồ. Hạ thân đau nhức không kể siết, nhìn người trên giường nhắm mắt ngủ say, chị cố gắng bước nhẹ vào phòng tắm.
43 -Chịu gọi cho chị rồi sao? – Giọng nói của chị qua điện thoại có phần lạnh lùng – còn tưởng em quên mất là có người chị này- -Được rồi, khi nào về đến gặp chị ngay – Vẫn là thái độ đó nhưng có phần dịu lại – nhớ cận thận sức khoẻ-Cất điện thoại chị xoay người định ngồi dậy thì bị người nằm trên giường ôm lại-Em phải ra thôi, tuy là sẽ không có ai đăng báo tìm tung tích của thiếu phu nhân nhà họ Nguyễn như em – lời nói ra nghe thật chua chátChị vỗ nhẹ tay người đó, rồi lấy quần áo mặc lên người đi ra, bên ngoài sảnh lớn vẫn còn đang rất nhộn nhịp.
44 “Ha nói thế…nói…. thế… nào nhỉ. . chân mình…chân mình …sao ấy. . có có ai lấy mất rồi T_T!!!!!” Do quá hồi hợp khẩn trương cùng kinh hãi.
45 Những tia nắng nghịch ngợm cố xuyên qua khe cửa sổ ngã mình trên mặt cô gái nhỏ trong phòng. Vũ bị ánh nắng làm chói mắt mà khẽ cựa mình thức giấc, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ cho tỉnh hẳn.
46 Đứng tần ngần trước cửa nhà Quân một lúc, Vũ mới có thể bấm chuông. Dì Tư ra mở cửa vừa thấy Vũ đã cười vui vẻ, thời gian nhỏ sống ở đây hai người cũng thân với nhau.
47 -Xin lỗi!!!! – Vũ cuối đầu chăm sóc vết thương lí nhí nói-Hử? – ai đó giả vờ không nghe, làm mặt cau có-Xin lỗi – Vũ cho thêm một ít âm lượng, người kia vẫn trơ mặt ra – Xin - Lỗi!!! - tức quá nhỏ hét lên, tay đang thoa thuốc giúp người kia vô tình tăng chút lực…-Aaaaa đau quá, em muốn mưu sát chồng hả? – người đó nhăn nhó đến thảm nhìn Vũ ai oán, mà câu vừa rồi cũng không biết là vô tình hay cố ý – không bị em đánh chết mà bị em sơ cứu chết đó -…….
48 -Khônggggggggggggggggggggggggggggggggggg!!!!!!!!Tiếng thét bi thương cùng phẫn nộ và uất nghẹn vang vọng khắp nơi, giống như đánh vào tâm khảm khiến người nghe ngoái đầu tìm kiếm, khiến họ không biết vì sao tự nhiên trong lòng có nỗi xót xa kì lạ, dường như họ cũng đau thương.
49 “Cạch” cuối cùng ánh đèn cũng tắt, cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, vị bác sĩ dáng vẻ mệt mỏi bước ra, đồng loạt những con người chìm đắm trong đau thương quên thời gian, bật dậy chạy đến bên ông ta, không ngừng hỏi, không ngừng truy vấn.
50 Nền đất lạnh ngắt dơ dáy, thường sẽ đi với sự ẩm thấp tối tăm, nhưng nơi này ngược lại ánh sáng lại chiếu rọi khắp nơi, sáng đến độ khiến người ta cảm giác bị soi đến từng lỗ chân lông.
51 Bóng đen từ từ tiến đến giường của Vũ, ngồi lên bên cạnh, thật nhẹ thật nhẹ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, dịu dàng gạt đi những sợi tóc nghịch ngợm còn vươn trên trán Vũ, từng động tác đều hiện rõ sự thương yêu vô cùng.
52 -Anh…anh…là. . ai…sao dám…dám đột nhập vào nhà tôi…tôi…-Sao thế? Sao lại run rẩy như vậy? Làm nhiều chuyện ác quá nên sợ àCảnh Tây cứ lừ lừ tiến sát tới Hằng, ánh mắt nụ cười đều mang theo chế giễu và bỡn cợt, “cô sợ sao? Vậy lúc cô đối với người bạn thân của mình như thế, cô có nghĩ tới cô ấy đã hoảng loạn đến thế nào hay không? Đã sợ hãi và cầu cứu như thế nào không? Thật không dám tin người nghĩ ra loại thủ đoạn đó lại là cô”.
53 Lúc Cảnh Tây quay lại bệnh viện đã là lúc gần sáng, (có ai nhớ biệt danh của anh ấy không? Nếu nhớ đừng hỏi tại sao giờ này anh ta có thể vào nhá) nhưng Cảnh Tây không đến phòng Vũ mà lại là phòng chị.
54 Sáng hôm sau dưới ánh nắng ban mai dịu mát, trong khuông viên bệnh viện đầy hoa cỏ, hình ảnh chàng trai nhẹ nhàng cận thận đẩy người con gái ngồi trên xe lăn đi trên lối mòn đá sỏi, tạo nên một bức tranh xinh đẹp và lãng mạng làm ai đi ngang họ cũng phải ngoáy đầu trầm trồ.
55 Nhã Trình kích động đến mức đánh rơi cả hoa cưới, dù có mơ cô cũng chưa từng dám nghĩ người con trai này sẽ đến tìm cô. Mà lại đến ngay lúc cô quyết định quên anh ta, chuẩn bị cùng một người đàn ông khác xây dựng gia đình của riêng mình.
56 -OANnnn ………ứ,…c…c …tôi…t. . ô. . iiii… thậ…t …oan… ức…. cccBên ngoài cửa sổ một bóng trắng quần áo rách rưới ta tơi, khuôn mặt bị tóc xõa rũ rượi che gần hết, nhưng một phần lộ ra lại như bầy nhầy, còn có máu nhỏ xuống , chị đoán như thế vì tuy không nhìn thấy rõ nhưng thấy được có cái gì đó cứ chảy ra từ mặt của bóng trắng đó, rất đáng sợ.
57 Thời gian thấm thoát trôi đi, cả hai đã học xong bậc phổ thông, cũng được gia đình làm lễ đính hôn, và cũng trong lúc này Trường An phải quyết định một chuyện vô cùng khó khăn, cũng chính nó là bước ngoặc lớn trong cuộc đời cô, là bước đầu tiên nhấn chìm cuộc đời cô vào tăm tối.
58 Tiếng nói vang lên phía sau làm hai người kinh ngạc nhất loạt đứng dậy quay đầu nhìn lại, khi thân ảnh kia bước ra khỏi vùng ngược sáng, cả hai nhận diện rõ thì vẻ mặt đồng thời thay đổi nhanh chóng, không khác gì tắt kè hoa.
59 Nói cũng nói rồi, khóc cũng khóc rồi, uất ức chất chứa bao năm dường như cũng chợt tan biến không ngờ theo những giọt nước mắt mặn đắng. Quân bình thản cùng mẹ và Bằng Lăng ăn bữa cơm “gia đình”, không khí thật vui, thật như chưa từng có một câu chuyện buồn nào cả.
60 Vũ cùng Cảnh Tây đi về quê để xin gia đình tổ chứ lễ cưới. Má nhỏ nằm chật vật trên giường vừa nhìn thấy hai người bước vào bà liền bật dậy như được uống thần dược.