21 Trái tim Nam như ngừng đập lúc đó, người con gái đã yêu hắn, đã vì hắn mắc cỡ thẹn thùng đỏ mặt, vì hắn giận dỗi, vì hắn mà vui cười như đứa trẻ, ánh mắt lúc nào cũng ấm áp nhìn hắn.
22 -Cô hiểu những gì ta vừa nói chứ? - một người phụ nữ ăn mặc sang trọng ngồi chiễm chệ trên ghế nhìn Vũ, bà ấy không ai khác chính là cao cao tại thượng mẫu thân đại nhân của Nam-Xin lỗi bác, nhưng bác nói cả một ngày cháu vẫn không hiểu ý bác là gì? Nào là chim sẻ, phượng hoàng, nào là đũa móc mâm son? Bác có thể đơn giản hoá nói rõ ý của mình không ạ? – Vũ nén giận, nhẹ lễ phép đáp lời vị phu nhân cao quý, đang thị uy trước mặt mìnhNhỏ rõ ràng chỉ muốn bình yên mà sống, đã không muốn dính dáng gì tới Nam, tại sao bà ta còn tìm đến mà sỉ vã nhỏ? Cạnh khoé ba má, nể trọng bà là trưởng bối, là mẹ chồng của chị mà lễ độ tiếp đãi, nhưng lời nói của bà ta thật khó nghe.
23 Nam hoảng hốt nhìn chị đột nhiên quỳ xuống trước mặt mình, kéo thế nào, xin thế nào chị cũng không đứng dậy, nhìn nước mắt giàn dụa trên mặt chị, mà thật đau lòng.
24 Người ngồi đó, đôi mắt dán chặt vào phòng cấp cứu không phải là Nam đó sao? Trong nhỏ tảng đá lớn như được lập tức dời đi, cơ thể theo phản xạ không cần cố gắng đổ xuống, ngồi bệch trên sàn.
25 Lúc Quân tỉnh dậy thì đã nhìn thấy chị đang chăm chú cắm lại bình hoa, trong mắt ánh lên một tia thất vọng, rõ ràng anh cảm giác được người ở cạnh mình đêm qua là Vũ, nhưng tại sao khi mở mắt ra thì người đầu tiên nhìn thấy là chị, hụt hẫng cứ như thế mà dâng lên trong lòng.
26 Mở trừng hai mắt thật to nhìn kẻ “đáng giận” vừa ngược đãi cái đầu yêu quý của mình. Vũ nghiến răng ken két, nhìn chằm chằm như muốn một phát, cắn nuốt, nhai xương kẻ đang nhăn răng cười nham nhở kia.
27 “keng keng …phụt phụt…” Khuấy khuấy dầm dầm, một trong số các động tác của kẻ đang thiểu não, phiền muộn, chống cằm thở dài, ngó nghiêng cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ.
28 -Aaaaaaa …ma …ma ma…. Vũ ôm chặt cây dù, mặt mày tái mét lắp ba lắp bắp, nhìn cái bóng to lớn đen thui đứng bên cửa sổ. Lại còn có làn khói mỏng manh vờn quanh cái bóng đen (không biết có phải tưởng tượng ra không nữa), càng làm cho nó trở nên kì quái ma mị, không sợ trời không sợ đất nhưng nhỏ sợ nhất chính là…ma.
29 Quân đứng trước một ngôi nhà nhỏ, nhưng khang trang, không để anh ta chờ lâu, một người còn gái trong nhà vội vã chạy ra mở cửa. Quân ngang nhiên bước vào giống như nhà mình, cũng không nhìn cô gái.
30 Từng lời nói, từng hơi thở của Quân cứ thế phả vào tai Vũ, ấm ấm nhột nhột, thật khó chịu. Tên đàn ông này thật sự đáng ghét, mới vừa ân ái với kẻ khác bây giờ lại tính tấn công, quyến rũ nhỏ sao?-Giám đốc Nguyễn.
31 4 mắt giao nhau, chạm tới tận sâu nỗi đau, lại lưu luyến không muốn dời, phải nhìn nhau đối mặt thế nào đây? Định mệnh đã tuyên bố chúng ta là hai đường thẳng song song, mãi không có điểm chung, mãi không cắt nhau, số phận trêu ngươi thật, chúng ta gần nhau trong gang tất vậy mà không thể chạm vào nhau? Muốn lắm được chạm vào đôi môi ấy, muốn ngắm mãi ánh mắt tha thiết đó, nhớ lắm mùi hương tóc em, phải làm sao mới có thể khiến thế giới này chỉ còn hai ta? Nước mắt muốn trào ra, lại bắt nó phải chảy ngược vào tim, tình cảmsục sôi vậy mà phải đè nén đến tận cùng.
32 Từ mặt biển gợn sóng lăn tăn, những tia nắng đầu tiên của mặt trời vừa ló dạng, nó hắc xuống mặt biển làm cho nước như được nhuộm thành thứ rượu màu đỏ cam sóng sánh trong li thuỷ tinh.
33 Sau khi liên lạc với các “hiệp sĩ rùa” , cả đoàn từ khi trời chưa mất hết ánh nắng đã vội vã đến thôn Thái An (Vĩnh Hải – Ninh Hải), không kịp nghỉ ngơi dù một phút sau những giờ mệt mỏi chạy rong rủi theo những cảnh đẹp nơi đây.
34 Sau khi về lại Vân Lan, ai cũng tất bật công việc của mình, Vũ hạn chế gặp những người “không nên gặp”. Biết rõ là chọc giận một vài người nhưng nhỏ đành chịu, điều duy nhất nhỏ có thể làm bây giờ chính là trốn tránh.
35 Vũ lấy hai ly nước lọc ra đặt trên bàn, nhỏ vẫn còn nhớ thói quen của người này, là luôn uống một ly nước lọc trước khi nói chuyện gì đó. Vẫn như vậy cầm ly nước và uống ừng ừng như đã khát 3 năm, rốt cuộc là thói quen vẫn giữ hay chỉ là diễn lại thói quen cũ cho Vũ xem để phục vụ mục đích nào đó.
36 Thiên Thanh coffeeTrong một góc khá yên tĩnh và vắng của quán, chàng trai vẫn khuấy đều ly cacao của mình, nhưng lại không uống, anh ta vẫn nhìn chăm chăm vào cô gái mới đến ngồi truớc mặt, một cô gái đẹp vẻ đẹp thánh thiện khiến người khác mê muội, nhưng lại khoát lên bộ mặt lạnh lẽo cùng nụ cười bất cần, khiến anh chàng thấy khó chịu “sao lại như vậy?”-Chị dùng gì ạ! – một cậu phục vụ niềm nở tới hỏi cô gái-Cho tôi một li đen đá… - cô ngừng lại,nhìn người đối diện đang ngây ngốc, mỉm cười-Vâng… - cậu phục vụ định quay đi-….
37 -Nè, nè… buông. . buông tay coi - Hằng bị Vũ lôi bừa ra khỏi phòng làm việc, tay bị nắm chặt quá mà đỏ lên hằn dấu luôn. Tới khúc vắng của toà soạn, ( Hằng là phóng viên )Vũ hất tay Hằng ra, vẫn đứng quay lưng lại phía Hằng, hai tay siết chặt túi xách như cố để trấn tỉnh.
38 Giờ nghỉ trưa trong lúc mọi người đi ăn uống, Vũ một mình ở văn phòng vừa cố gắng làm xong báo cáo vừa gặm sandwich “Rengggg rengggggggg”“Hửm ai nhỉ? Số lạ hoắc” Vũ lấy điện thoại ra nhìn thì thấy một dãy số lạ, cuối cùng cũng quyết định nghe -Alo! --Trình? Có chuyện gì sao? Vũ ngạc nhiên, Nhã Trình cái tên này gần như bị nhỏ cho vào quên lãng, đầu óc Vũ bé lắm, chứa không được nhiều thứ đâu, càng không nghĩ tới có lúc người con gái này chủ động liên lạc.
39 -Em …em…em nói gì? – chị lắp bắp hỏi lại lần nữa, ánh mắt hốt hoảng như con nai con bị trúng tên, nhìn người truớc mặt không chớp-Chị Hạnh, chị bình tĩnh đi, đừng kích động, em biết chị rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng mà…nhưng mà thật sự là anh Quân và Vũ em gái chị có quan hệ không bình thuờng Hằng ra vẻ khó khăn nói, cố ý nhấn mạnh những từ sao cùng, nhìn vẻ mặt kích động của chị mà mỉm cười đắc ý, dĩ nhiên cô ta không để chị thấy điều đó, cố ý đưa ly nuớc lên miệng hớp một ngụm-Cô nói dối, cô và Vũ là bạn thân sao có thể đùa như thế? Chị tức giận bấu chặt hai tay của mình, trừng mắt nhìn Hằng, nhưng đôi mắt dịu dàng buồn thê lương của chị có trừng thế nào cũng không làm người khác sợ, chỉ là thấy đáng thuơng.
40 Nắm chặt nắm tay của mình, cố tìm bình thản, cảm giác trong lòng nhộn nhạo kì lạ này khiến Vũ khó chịu, vừa có xấu hổ vừa có ngại ngùng, vừa nhìn rõ mặt có chút hoảng sợ mà rối lòng, loạn nhịp, người tới tại sao lại là…-Nam! Anh làm gì ở đây? – Vũ trấn tỉnh vaì phần guợng gạo hỏi người truớc mặt-Không chào đón anh tới vậy sao? – Nam cười giễu cợt, dịu dàng nhìn lại Vũ-Không không phải,…chỉ là – Vũ bị nói trúng tim đen lắp ba lắp bắp không biết giải thích đường nào mới xong – à, chỉ là không nghĩ anh biết chổ ở của em thôi, ha chính là vậy Vũ nói xong tự ngẫm lại cũng thấy mình nói năng lộn xộn, chỉ là một chổ ở, cùng trong một thành phố, quay qua quay lại là đụng mặt nhau, nhỏ cũng chẳng phải danh gia vọng tộc hay gì gì đó cao quý…có gì mà to tát chứ?-Anh biết nơi này lâu rồi, mỗi đêm đều ở đây ngắm em, không ra gặp em vì không muốn tạo cho em áp lực….