21 Nhưng bóng tối và sự tĩnh lặng ở đáy hố huyệt chẳng ngự trị được bao lâu thời gian. Vì sau đó tất cả đều bị phá vỡ bởi không biết cơ man nào là lửa với củi cứ luân phiên, kỳ thực là lũ lượt ném từ trên xuống.
22 Màn đêm đen mãi khi dần tàn mới để lộ dáng người thất thểu vẫn mải miết lê chân không nhận ra y phục khắp thân sau lần ướt đẫm sương khuya giờ lại bị sương mai thấm gội.
23 Họ gồm bốn người, một đã cao niên và luôn ôm ngực ho sù sụ với mỗi lần như vậy thì sắc diện luôn đỏ bừng, chứng tỏ đang vương bệnh trầm kha. Ắt vì thế, dù bệnh tình nghiêm trọng nhưng lão nhân bệnh hoạn vẫn chẳng ngại gió bụi đường xa, cũng may là còn có thêm những ba nhân vật đồng hành luôn quan tâm và chăm sóc, đã cùng nhau dắt díu, quyết phải đi đến nơi cần đến.
24 Nhìn lão nhân vừa đột ngột xuất hiện, tuy dáng vẻ hiền hòa và ôn nhu bề ngoài của lão nhân có khiến Đường Phi Thạch ít nhiều phát sinh thiện cảm nhưng chính giọng cười vừa rồi hiện hãy còn đọng trên môi miệng lão nhân lại làm Đường Phi Thạch không thể không cau có hỏi :- Lão có vẻ quá khinh thị, mục thị vô nhân, phải chăng dù đã biết ta là Đường Phi Thạch, cũng sắp là Môn chủ Xuyên Cương môn, lão vẫn xem thường?Lão nhân vẫn cười cười :- Bởi biết thiếu hiệp là Đường Phi Thạch, lão phu tử ta mới chủ tâm xuất hiện.
25 Kiều Thái Ngọc cảm phục thi lễ :- Đa tạ tỷ tỷ kịp xuất hiện cứu mạng. Tiểu muội Kiều Thái Ngọc cùng Bạch Quan Vịnh lão bá đây nguyện mãi mãi chẳng quên đại ân này.
26 Chợt Công Tôn Phù Vân phá lên cười đắc ý, cũng tự vùng thoát khỏi tay Châu Sách :- Ngươi thủ đoạn gặp phải ta tâm cơ. Phục bổn Chưởng môn chưa? Ha ha.
27 Thân thủ cũng như bản lãnh của lão Đại Trạng Nguyên quả là kinh thần khấp quỷ. Vì hễ lão càng quát tháo, tỏ ra cuồng nộ lên đến tột đỉnh thì Công Tôn Phù Vân và Đường Kim Phụng càng bị khốn đốn tột cùng.
28 Như không nén được nữa, lúc ngọn Tung Sơn mặt phía Nam đã thấp thoáng hiện xa xa, Công Tôn Phù Vân chợt hỏi Châu Sách :- Ngươi tỏ ra ngày càng nôn nao lo lắng.
29 Bóng chiều đã nhập nhoạng, dù vậy vẫn không thể che khuất lấp hoàn toàn hình bóng hai nữ nhân đang cùng nhau khẩn trương bước đi. Và dù khẩn trương, họ vẫn thầm thì kháo chuyện cùng nhau :- Có phải Phụng tỷ vẫn tiếp tục đề quyết gã luôn lộ vẻ hài lòng mỗi khi càng đi đến gần sơn môn của phái Võ Đang và càng không thấy bọn Hội chủ xuất hiện?Đường Kim Phụng nhẹ gật đầu :- Không những vậy, họ càng không xuất hiện thì mọi bồn chồn lo lắng của gã càng tan biến.