21 Khi đó Cố Hữu Thần chẳng thể nào hiểu được ý nghĩa trong lời của Tô Duệ, cậu vẫn luôn một lòng cho rằng ba mẹ đưa mình tới nơi này chỉ vì muốn tốt cho mình mà thôi.
22 Từ khi trở thành cái đuôi của Minh Tiêu, những ngày tháng sống trong Quốc học viện tựa hồ cũng không còn quá gian nan nữa. Cả ngày Cố Hữu Thần đều treo hai chữ ‘Minh Tiêu’ ở bên mép, chỉ cần Minh Tiêu xuất hiện trong tầm mắt thì ánh mắt của cậu liền không thể thu về được.
23
Khi mới vừa được đưa lại xã hội bình thường, cuộc sống của Thần Hựu đã trải qua không quá thoải mái.
Hai đứa con trai của Cố Chương Tiện đều ở độ tuổi cưới vợ sinh con, Thần Hựu là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà cho nên một người bạn để chơi đều không có.
24
Thần Hựu chợt thấy căng thẳng, cơ mặt cứng lại, cười bảo: “Chẳng phải đang lo chụp ảnh cho anh sao? Đương nhiên là có tâm sự rồi. ”
Minh Tiêu không hiểu lắm bèn hỏi lại: “Em có tâm sự thì có liên quan gì tới việc chụp ảnh?”
Thần Hựu đơn giản vòng tới trước mặt Minh Tiêu ngồi xổm xuống: “Phải suy nghĩ làm thế nào mới có thể chụp anh đẹp trai hơn nè.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Quý Chu Hành và Ngôn Thịnh là CP trong bộ “Quý thiếu gia hẳn là giả bộ chia tay”, bạn nào hứng thú có thể tìm đọc ha)
Khi Thần Hựu được cứu về cậu mới khoảng chừng 10 tuổi, lúc ấy Quý Chu Hành cũng tầm 24, hắn là một vị thiếu gia bạc tình lãnh khốc, không hề có chút lòng thương cảm nào đối với thằng nhóc đáng thương nhìn qua còn có vẻ nhỏ hơn cả tuổi thực kia.
26
Nhắn tin chúc ngủ ngon với Thần Hựu trên weixin như thường lệ xong, Minh Tiêu nhìn màn hình dần dần tối đi, tâm trạng lại loạn tung tùng phèo.
Mấy ngày nay quan hệ giữa anh và Thần Hựu tựa hồ đã thân thiết hơn đôi chút.
27
“Tối hôm nay không bận chuyện gì chứ? Cùng ăn một bữa đi, anh mời. ”
Phòng học diễn xuất trên tầng 23 gần đây rất náo nhiệt, dàn diễn viên chính của Mắt Thấy chưa công bố, Kiều Ngộ lại không biết đời từ nơi nào đòi được một vai khách mời, giờ đây dù không có việc gì anh ta cũng chạy tới ‘học ké’, còn chuyên chọn những lúc Diêu Diệp có mặt —— đương nhiên là khi Diêu Diệp không ở lớp thì anh ta cũng thường xuyên lượn qua một vòng, tiện đường chỉ điểm cho ‘người bạn nhỏ’ Minh Tiêu vài chỗ.
28 “Cậu út, lát nữa cậu nhớ đứng về phía cháu đấy. ” Thần Hựu lay lay cánh tay Quý tiên sinh, “Cháu không muốn về nhà sống đâu, cũng không muốn về làm việc ở tập đoàn An Nhạc.
29 Mưa gió mịt mùng táp thẳng vào mặt, Minh Tiêu bị mưa xối đến nỗi không mở mắt lên được, hít thở đều là hơi nước ẩm ướt. Anh nâng tay che ngang trán theo bản năng, nheo mắt cố gắng bước nhanh về hướng căn hộ của mình.
30
“Em và Quý tiên sinh á?” Thần Hựu kinh ngạc: “Em là trợ lý của Quý tiên sinh mà. ”
Ánh mắt Minh Tiêu dần sâu hơn: “Lúc chập tối ở ga ra… anh nhìn thấy hai người.
31
“Tiểu Minh! Tiểu Minh?” Thái Bao cuộn một quyển tạp chí lại quơ quơ trước mắt Minh Tiêu, “Nghĩ gì thế? Gọi cậu nửa ngày mà chẳng í ới gì cả. ”
“À, không nghĩ gì hết.
32 Có lúc muốn làm một chuyện gì đó, do dự trù trừ, trông trước ngó sau, tính toán đủ mọi cách cũng không biết nên làm hay không, nhưng đột nhiên chỉ trong chớp mắt, một hành động vô tâm của người khác lại có thể đập tan ngọn núi lo lắng ấy thành bình nguyên ngàn dặm.
33 Thần Hựu ngủ trưa ngay tại cái giường mà Minh Tiêu đã ngủ qua, đến tận khi bị Quý tiên sinh gọi về mà vẫn còn không nỡ tỉnh dậy, ôm gối hít một cái chỉ ngửi thấy mùi dầu gội đầu của chính mình.
34
“Làm sao…” Cả người Thần Hựu đờ ra, kinh ngạc nhìn Quý tiên sinh, lẩm bẩm thật khẽ: “Làm sao có khả năng? Tại sao anh ấy lại muốn từ chối? Tại sao chứ?”
Quý tiên sinh nhíu mày hỏi lại: “Lời của cậu mới rồi cháu không nghe vào à? Hay là cháu vẫn chưa nghĩ rõ ràng?”
Hai tay Thần Hựu đỡ lấy trán, “Có phải là Minh Tiêu giận cháu rồi không?”
“Không.
35
Xe đậu trước cửa hàng tiện lợi cách khu nhà Minh Tiêu ở mấy trăm mét. Quý tiên sinh khó hiểu hỏi: “Sao không trực tiếp đi vào?”
“Cháu đợi anh ấy ở đây.
36
Minh Tiêu cũng vòng tay qua ôm lưng Thần Hựu, bối rối hỏi, “Em nói cái gì?”
Trên vai có cảm giác ẩm ướt, áo ngủ bị nước mắt Thần Hựu thấm vào. Minh Tiêu đẩy thân lên mở đèn đầu giường, nhìn qua liền thấy hai mắt Thần Hựu đỏ ửng.
37 Sau khi kết thúc buổi học diễn xuất cuối cùng trước ngày thử vai, cô giáo thân thiết vỗ vỗ cánh tay Minh Tiêu, “Lần trước nhắc em vài câu, ngày hôm sau liền nghe nói em muốn xin nghỉ.