Kiều Nữ Lâm gia Chương 36
Chương trước: Chương 35
Một màn trước mắt, thật sự đánh Tiêu thị một cái trở tay không kịp.
Sở dĩ Tiêu thị đóng cửa chính Tấn Giang hầu phủ vào ngày La Thư trở lại kinh thành, là bởi vì bà hiểu đôi huynh muội La Giản, La Thư này, biết bọn họ một kẻ sĩ diện hão, một kẻ tính khí nóng nảy, nhưng tính khí La Thư nóng nảy đi nữa cũng sẽ chú ý đến huynh trưởng, nếu như biết rõ đóng cửa chính là chủ ý của La Giản, chắc chắn sẽ giận đến sôi lên, tức giận mắng La Giản, nhưng sau khi tức giận mắng xong, La Thư ước chừng sẽ nhịn tức đi từ cửa hông vào –– chủ ý của ca ca ruột, ca ca ruột muốn đối phó với La Thư, La Thư còn có thể như thế nào? Cũng không thể thật sự trở mặt với La Giản. Lùi một bước mà nói, cho dù giọng điệu này thật sự không thuận, nhưng mà cũng chỉ tốn một lúc ngoài cửa chính, ném thể diện nhiều, đây là cục diện bết bát nhất mà Tiêu thị nghĩ đến rồi.
Cũng không phải Tiêu thị sơ ý, mà có hai chuyện bày ra ở đây: Một chuyện là Lâm Phong bị Khang Vương áp giải vào kinh thành, một chuyện khác là Hoài Viễn Vương không được Thái hậu và Hoàng đế cho phép, tự tiện cầu hôn Lâm Đàm. Hai chuyện này chỉ cần lấy một chuyện ra cũng đã đủ là sự kiện trọng đại khiến cho người ta không thể sao nhãng, huống chi hai chuyện cùng nhau đến? Gặp phải chuyện như vậy, theo lý thuyết Lâm gia phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng mà, bọn họ lại làm việc hoàn toàn không theo lẽ thường.
Tiêu thị khổ tâm khuếch trương mưu tính ở Tấn Giang Hầu phủ mấy chục năm qua, thu hoạch phong phú, thế nhưng một lần này, sự tiến triển của tình hình hoàn toàn vượt ra khỏi tầm tay của bà.
La Thư vốn khóc kể với mấy vị lão thái thái, thấy Tiêu thị ra ngoài, lập tức chuyển hướng về phía bà ta, uất ức nói: “Dì, từ trước đến giờ dì không phải người khắc nghiệt, hôm nay sao lại khác thường như vậy, lại keo kiệt như vậy. Con đã sớm viết thư về, định ra ngày hôm nay hồi kinh, dì lại đóng chặt cửa chính, đây là không cho con về nhà mẹ đẻ sao? Đây là nhà cha con, nhà mẹ con, dì, dì không ngăn cản được con!”
Đầu Tiêu thị đau như nứt, miễn cưỡng lấy lên mặt cười, “Ta cũng không có ý tứ ngăn cản ngươi…”
“Còn nói không có, chúng ta đều thấy!” Ba vị lão thái thái việc nhân đức không nhường ai đứng lên, thay La Thư đánh trận đầu.
Con dâu của Tiêu thị Toàn thị cũng vội vàng đứng ra nói chuyện thay mẹ chồng, “Tam lão phu nhân, lục lão phu nhân, cửu lão phu nhân, sợ rằng các vị hiểu lầm…”
“Mẹ chồng ngươi ở đây, không đến lượt ngươi nói chuyện.” Cửu lão thái thái lớn giọng dù lớn tuổi, giọng nói như chuông đồng, “Ngươi mau tránh ra, chúng ta chỉ phân rõ phải trái với mẹ chồng ngươi.”
Toàn thị đỏ mặt.
Cửu lão phu nhân động viên La Thư: “Cháu là đại cô nãi nãi của phủ Tấn Giang hầu, cháu phải về nhà mẹ đẻ, ai dám ngăn cản cháu? Ăn gan hùm mật báo sao?” Vừa nói vừa liếc xéo Tiêu thị, ánh mắt vừa chán ghét vừa khinh bỉ.
Tính khí tam lão phu nhân tốt hơn một chút, ôn tồn nhỏ nhẹ khuyên Tiêu thị, “Cháu dâu, cháu cũng không thích Thư nhi, chúng ta đều biết, nhưng cháu cũng không thể đóng cửa chính không cho con bé đi vào, đây không phải là đạo lý đãi khách.”
Lục lão phu nhân ôn hòa hơn rồi, “Chính là cô gia làm sai việt, cô nãi nãi vẫn là cô nãi nãi, có đúng không? Thân là trưởng bối nhà mẹ đẻ, không thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này.”
Ba lão thái thái cậy vào mình tuổi tác lớn, bối phận cao, lỗ tai không tốt, cũng không quản đám người Tiêu thị, Toàn thị có phản ứng như thế nào, chỉ để tâm tới bàn luận viển vông.
Ba người bọn họ nói vui sướng, Tiêu thị vị Hầu phu nhân này lại cảm thấy trên mặt gượng gạo, nụ cười lơ lửng trên mặt, càng ngày càng giả dối.
Kể từ sau khi Tiêu thị đến Tấn Giang hầu phủ vẫn luôn biết làm người, được danh tiếng rất tốt, cũng không phải rất giàu lòng nhân ái. Nhưng dù mạnh vì gạo như thế nào, nàng cũng không có tinh lực để ý đến những người trong tộc La thị, người người đều bị đuổi đi thoải thoải mái mái, trong tộc vẫn có người không hòa thuận với nàng, ví dụ như ba vị khác ác không mời tự đến này, tam lão thái thái, lục lão thái thái và cửu lão thái thái. Ba vị này cũng coi như thân tộc gần chi với Tấn Giang hầu phủ, nhưng bây giờ đã nghèo, con cháu không có một đứa chịu thua kém, rất vất vả, tuy là như thế, nhưng mỗi người đều không có ảnh mắt, ỷ vào bối phận mình là thím của Tiêu thị, nhất định bày ra dáng vẻ trưởng bối ở trước mặt Tiêu thị, Tiêu thị rất không mời khách, lâu ngày rồi, liền kết oán hận. Vào lúc này, ba vị lão thái thái hiển nhiên tới đây báo thù, giúp đỡ La Thư, quở trách Tiêu thị một trận.
Ba người đồng lòng, bén đến gãy vàng, ba vị lão thái thái liên thủ, nói đến sắc mặt Tiêu thị lúc xanh, lúc lại đỏ, lúc sau trắng.
Lâm Thấm vui đến không xong, đưa tay nhỏ bé ra đếm từng số, “Ba, sáu, chín.” –– Mặc dù tuổi nàng còn nhỏ, không biết đếm số lớn nhưng ba, sáu, chín, nàng vừa nghe đã cảm thấy rất lọt tai, rất thú vị.
“Sáu là hai nhân ba, chín là ba nhân ba.” Lâm Hàn là một ca ca tốt, không lỡ cơ hội dạy muội muội tính toán.
“Không hiểu.” Lâm Thấm chớp mắt to.
Lâm Hàn rất có kiên nhẫn dạy cho Lâm Thấm, “A Thấm muội đưa tay trái ra, đúng, đến đến ba… Ừ, đúng rồi… Đây là ba, hiểu không? Muội ngược lại đồng thời đưa tay trái và tay phải ra, đếm đến sáu… Đúng rồi, đây là sáu, a Thấm muội xem, sáu có phải là hai lần ba không…?”
Lâm Thấm chìa đầu ngón tay ra sức đếm từng bước một theo theo cách nhị ca dạy, hai huynh muội một dạy, một học, tập trung lại nghiêm túc.
La Giản thấy cực kỳ ly kỳ, “A Hàn, bình thường ngươi cũng dạy a Thấm như vậy?”
Lâm Hàn gật đầu, “Đó là đương nhiên, nếu có cơ hội cháu sẽ dạy cho muội ấy. A Thấm quá nhỏ, không biết đếm số lớn, mà cháu dạy nhiều hơn, muội ấy hoặc ít hoặc nhiều có thể học được chút, tích tiểu thành đại, góp ít thành nhiều, vậy liền khủng khiếp.”
La Giản rất kinh ngạc, “Tiểu tử này nhìn lạnh lẽo, không ngờ rất thương a Thấm.”
Lâm Hàn nhẫn nại nhìn hắn, sưng mặt lên, “Muội ấy là muội muội cháu, cháu là ca ca của muội ấy, cháu có thể không thương muội ấy sao?” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Ánh mắt Lâm Hàn rất không thân thiện, lạnh lẽo, La Giản không khỏi rùng mình.
Trong lòng La Giản rất tức giận. La Thư này, nàng trông nom đứa bé như thế nào? Sao nàng trông nom ra đứa bé, mỗi một đứa đều khó đối phó như vậy?!
Lâm Thấm hí hửng gọi hắn, “Cậu, cháu biết đếm, cậu xem cậu xem này, đây là ba, đây là sáu, đây là chín.”
La Giản nhìn Lâm Thấm chìa ngón tay mập ú ra đếm tới đếm

Xem tiếp: Chương 37