Kiều Nữ Lâm gia Chương 31
Chương trước: Chương 30
Tất cả mọi người bị quyết định này của hắn làm cho sợ ngây người, trong rừng rậm, im lìm không tiếng động.
Chỉ chốc lát sau, Lâm Phong đầu tiên phản ứng kịp, khách khí nói: “Hoài Viễn Vương Điện hạ anh dũng thần vũ, tiểu nữ tư chất nông cạn, không kham nổi hầu chấp khăn lược…”
Trong lòng Khang Vương được kêu là khổ sở. Cùng là lời từ chối, khi Lâm Phong nói với hắn thì giọng nói rất cứng rắn, mặt căm hận, bây giờ đối với Hoài Viễn Vương lại là rạng rỡ, thái độ thân thiết gì đâu, rõ ràng chỉ là lời nói nhã nhặn, nhún nhường cho có lệ. Lâm Phong ong ta, nhất định rất bằng lòng gả con gái cho Hoài Viễn Vương.
Lâm Phong khách khí, Hoài Viễn Vương còn khiêm tốn hơn ông, khách sáo, rất khiêm tốn, “Lâm công liêm khiết chính trực, Đại công tử tao nhã lịch sự, lệnh ái nhất định là khuê anh vi tú thanh tâm ngọc ánh *, bổn Vương được lệnh ái làm vợ, đủ an ủi đời này. Lâm công xin yên tâm, lệnh lang có ân cứu mạng với bổn Vương, bổn Vương yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn tôn trọng nhau như khách với lệnh ái, giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn, nắm tay cả đời, đến già đầu bạc.”
(*) Khuê anh vi tú: chỉ nữ tử tài mạo nhu mì xinh đẹp của gia đình lớn. Thanh tâm ngọc ánh: Tấm lòng thanh khiết ôn nhuận trong sáng như ngọc, hàm súc tinh tế như ngọc. Khuê anh vi tú thanh tâm ngọc ánh: Chỉ nữ tử thanh tú gặp chuyện không khoa trương, hàm súc nội liễm.
Cơn tức giận của Khang Vương dâng trào, hầm hầm đẩy Phùng Quốc Thắng một cái, “Cậu!” Ý bảo Phùng Quốc Thắng xả giận cho hắn.
Phùng Quốc Thắng quả nhiên không để cho hắn thất vọng, dùng miệng lưỡi nhà quan nói: “Hoài Viễn Vương Điện hạ, chuyện cả đời của ngài dường như bản thân không làm đương gia không làm chủ được đi? Bệ hạ không giáng chỉ không sắc phong, cô nương Lâm gia nàng ta cũng không thể làm Hoài Viễn Vương phi được. Haizzz, người ta là cô nương gia, người ở trước mặt mọi người nói hết như vậy, lỡ như bệ hạ không cho, hoặc là Thái hậu đã thay ngài nhìn cô nương khác ở trong kinh, không phải ngài đã làm lầm lỡ cả đời của Lâm cô nương sao. Hoài Viễn Vương Điện hạ, hành động lần này của ngài không thỏa đáng.”
Phùng Quốc Thắng vừa châm ngòi như vậy, đúng là có người gật đầu thở dài, “Lời này nói đúng.”
Hoài Viễn Vương nói như thế ở trước mặt mọi người, về sau bệ hạ chấp thuận đương nhiên là đoàn tụ sum vầy, tất cả đều vui vẻ, nếu bệ hạ không cho phép, hoặc bệ hạ, Thái hậu đã kết Vương phi khác vì Hoài Viễn Vương ở trong kinh, chuyện này phải kết thúc như thế nào? Đại cô nương Lâm gia phải làm sao bây giờ. di1enda4nle3qu21ydo0n
“Lấy kim phi tiễn.” Hoài Viễn Vương ra lệnh cho Đặng Hợp, Đặng Hợp nhận lệnh, nhanh chóng lấy tới một mũi tên dài sắc bén, trên thân tên khảm vàng, đầu mũi tên do thép tinh tạo thành, ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng lóa chói mắt, cực kỳ bắt mắt.
(*) Kim phi tiễn: Ở cổ đại trừ làm căn cứ của văn khế và dùng đầu mũi tên ra, dần dần phát triển trở thành vật chuyên dụng của chư hầu, tướng lĩnh, Đế Vương, đại biểu cho quyền lực và tượng trưng cực cao, dùng làm bằng chứng cho quyền lực.
Hoài Viễn Vương giơ kim phi tiễn lên cao cao.
Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên kim phi tiễn.
Hoài Viễn Vương cầm kim phi tiễn trong tay, trịnh trọng thề, “Bổn Vương đã quyết ý cầu hôn trưởng nữ Lâm công làm Vương phi, cho dù sau này việc đời thay đổi như thế nào, lòng này không thay đổi. Nếu không phải trưởng nữ Lâm công là Vương phi, bổn Vương tình nguyện cả đời không cưới. Hôm nay bổn Vương ở trước mặt chư vị lập lời thề, nếu làm trái, liền giống như tên này!” Trên tay dùng sức, dứt khoát bẻ gãy kim phi tiễn thành hai khúc.
“Trời ơi.” Chung quanh vang lên từng trận kinh hô.
Có người kinh ngạc vì quyết tâm của Hoài Viễn Vương, có người kinh ngạc vì lực cánh tay của Hoài Viễn Vương.
Lâm Phong lệ nóng lưng tròng, “Cảm tạ thịnh tình của quân! Hạ quan cũng thay mặt tiểu nữ ở đây trịnh trọng thề, cho dù bệ hạ có cho phép hay không, cho dù tương lai tình thế như thế nào, tuyệt đối không gả cho người khác.”
“Lâm công cao thượng.” Đám người Từ Châu đồng, Tang Tông phán lớn tiếng ca ngợi.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người không phải ca tụng Hoài Viễn Vương thâm tình trọng nghĩa, chính là tán dương Lâm Phong nghĩa bạc vân thiên *, khen một đôi cha vợ con rể thành hai đóa hoa.
(*) Nghĩa bạc vân thiên: Nghĩa = tình nghĩa, bạc = gần tới, vân thiên = trời cao. Tình nghĩa vô cùng giống như trời cao. Thành ngữ nghĩa bạc vân thiên chỉ người vô cùng có tình có nghĩa.
Phùng Quốc Thắng hừ một tiếng, rất coi thường, “Những quan viên thành An Định này đều là vài kẻ vuốt đuôi ngựa, còn ở đây khen ngợi Lâm Phong trọng nghĩa, cũng không nghĩ đến, Hoài Viễn Vương đã phát lời thề ở trước mặt mọi người, nha đầu Lâm gia còn có khả năng gả cho người khác sao? Vuốt đuôi ngựa, một đám vuốt đuôi ngựa.”
(*) Vuốt đuôi ngựa = Vỗ mông ngựa = Nịnh hót
Ông mắng người xong, thấy bên cạnh không hề có một chút phản ứng nào.
Ông cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dáng vẻ Khang Vương mất hồn mất vía, tâm tư không biết đã sớm chạy đi đâu.
“Tiền đồ.” Phùng Quốc Thắng nổi giận đùng đùng thầm mắng trong lòng.
“Grào… Grào…” Tiếng hổ gầm truyền tới, trùng trùng điệp điệp, không giận mà uy, vang dội rừng núi, nghe tiếng hổ gầm như thế, người nhát gan mềm nhũn trước, kéo người bên cạnh định chạy, “Chạy mau, con hổ đến rồi!”
Nhưng mà, đợi đến khi tiếng hổ gầm này càng lúc càng gần, mới phát hiện con hổ này đã bị người bắt được khiêng trên vai, mặc dù còn có thể gầm, nhưng đã bị chế trụ gắt gao, không thể động đậy, sợ hãi trong lòng giảm xuống, tiếp tục lưu lại xem náo nhiệt.
Một đại hán vạm vỡ trên vai vác con hổ sặc sỡ, nơi non xanh nước biếc đang khí phách hào hùng đi tới, tình cảnh này, quả thật như một bức họa.
Đại hán vạm vỡ này đi lên phía trước, ném con hổ sặc sỡ xuống đất, bên cạnh có người phối hợp với hắn, trói gô con mãnh hổ này, trói lại thật chặt. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Thu thập xong mãnh hổ, đại hán vạm vỡ quỳ xuống trước mặt Hoài Viễn Vương, cất cao giọng nói: “Điện hạ, mạt tướng Tần Vũ Dương không nhục sứ mạng!”
Hoài Viễn Vương mỉm cười, “Vũ Dương, ngươi rất tốt.”
Tần Vũ Dương mừng rỡ, “Cũng chỉ đánh con hổ mà thôi, lại có thể nhận được Điện hạ khích lệ như vậy, mạt tướng cực kỳ vinh hạnh, cực kỳ vinh hạnh.” Hiển nhiên, nhận được tán dương của Hoài Viễn Vương, là một chuyện rất quan trọng đối với hắn.
Hoài Viễn Vương rút một chiếc ban chỉ bằng ngọc xanh trên ngón tay ban thưởng cho Tần Vũ Dương, “Chiếc ban chỉ này được bổn Vương đeo gần mười năm, từ hôm nay trở đi nó sẽ đi theo ngươi.”
Tần Vũ Dương cám ơn một tiếng, cười tít mắt nhận lấy đeo vào tay mình, lâng lâng.
Đặng Hợp trêu ghẹo hắn, “Lão Tần, bây giờ ngươi biết họ của mình là gì không?”
Tần Vũ Dương vui mừng, “Loáng thoáng hình như nhớ được mình họ Tần.”
Mọi người cười ha ha.
Đường Hi thoáng nhìn qua con mãnh hổ, phát hiện nó không chỉ còn sống, hơn nữa còn rất có tinh thần, không khỏi lấy làm kỳ quái, “Vũ Dương, ngươi thích con

Xem tiếp: Chương 32