Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Kiều Kiều Sư Nương Chương 269: Yêu Điên Cuồng. (1)

Chương trước: Chương 268: Tỷ Muội Tình Cừu.



Hà Tĩnh Văn thật sự không ngờ Hà Tĩnh Phi có thể tha thứ ình như vậy, nàng mừng rỡ nói:

“Tĩnh Phi, ngu tỷ khổ không lẽ muội không khổ sao? Mười tám năm, mười tám năm chớp mắt một cái đã trở thành quá khứ rồi. Ta còn có Chân Dương Tử bầu bạn, còn ngươi thì sao? Mười tám năm thanh xuân đều chìm trong tưởng niệm mà sống, từng ngày từng đêm đều nhớ về hắn. Loại thống khổ đó ta cũng hiểu chứ… Mặc kệ ai nói ta không biết xấu hổ hay gì đi nữa thì ta cũng muốn nói, thế tử chính là người mà trời cao an bài xuống để bù đắp cho chúng ta…”

Vừa nói xong, Hà Tĩnh Văn liền cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

“Im miệng!”

Hà Tĩnh Phi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, kinh hãi hét: “Ngươi… Các ngươi… Không ngờ dám đặt chủ ý lên ta?”

Có điều Lăng Phong lại như không chút gì sợ hãi, ngược lại cợt nhã cười: “Ta dám nạp tỷ của nàng làm thiếp đương nhiên là dám động đến nàng rồi! Tỷ tỷ của nàng xem như là một nữ nhân thủ tiết ta còn không sợ thì nàng, một người còn chưa gả cho ai thì gả cho ta chẳng phải là một việc bình thường sao? Bây giờ nói với nàng chuyện này có thể sẽ có chút bất ngờ, nhưng qua hôm nay nàng sẽ hiểu được ý của tỷ tỷ nàng. Ta thật sự chính là trời cao an bài để đền bù cho các nàng…”

“Đúng vậy đó muội muội à! Lời nói của thế tử hoàn toàn là thật lòng, kỳ thật hắn chính là truyền nhân của Tiêu Dao Tử, mọi việc đều là do Tiêu Dao Tử đích thân an bài…”

Hà Tĩnh Văn đương nhiên là biết những gì Lăng Phong suy nghĩ, ra sức nói giúp hắn.

Chỉ thấy mặt của Hà Tĩnh Phi lúc thì trắng bệch, lúc thì đỏ ửng.

Hà Tĩnh Phi run giọng hét lên: “Ta không thể tưởng được ngươi chẳng những trở nên dâm đãng mà còn vô sỉ như thế!”

“Nàng nói chuyện sạch sẽ một chút!”

Lăng Phong đột nhiên quát lớn một tiếng, không chút quan tâm đến vẻ mặt của Hà Tĩnh Phi: “Tỷ tỷ của nàng chỉ muốn tốt cho nàng, nàng đừng có mà không biết tốt xấu. Về phần những gì tỷ tỷ của nàng nói thì đều là sự thật, bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết về chuyện của Tiêu Dao Tử, nàng tin hoặc không thì tùy nàng. Nhưng ta nói cho nàng biết, lúc này dù nàng đồng ý làm nữ nhân của ta hay không thì kết quả cũng vẫn thế mà thôi! Ta tin rằng nàng không có quyền ý kiến gì cả!”

“Ngươi…”

Hà Tĩnh Phi lúc này mới phát hiện mọi việc thật sự nghiêm trọng rồi, nàng một thân một mình kẹt trong phòng này, mà võ công của Lăng Phong thì nàng đã từng được chứng kiến. Nếu hiện tại nàng muốn chạy trốn chỉ sợ không phải dễ dàng, hơn nữa một khi hắn động thủ thì dù nàng có la lên để người khác tới thì cũng chẳng khác gì thông báo cho thiên hạ biết là nàng bị cường bạo? Cái này chẳng phải là vừa đánh mất sự trong sạch của nàng mà vừa xóa đi tôn nghiêm của Hà gia trên giang hồ sao? Lúc đó dù Lăng Phong có chết đi thì trinh tiết cùng danh dự của Hà Tĩnh Phi cũng không còn sót lại chút gì, thậm chí còn sống không bằng chết, bị người đời thóa mạ!

Lăng Phong thấy sắc mặt của nàng thay đổi liền cười lạnh: “Nàng tốt nhất nên nghĩ cho kỹ, mười tám năm trước nàng đã sai một lần rồi, chẳng lẽ mười tám năm sau lại tiếp tục phạm sai lầm sao?”

Hà Tĩnh Văn chớp lấy cơ hội, lại bắt đầu khích lệ muội muội của mình:

“Tĩnh Phi, chúng ta là tỷ muội, nỗi khổ của muội ta so với bất cứ ai khác đều hiểu rõ hơn. Từ năm đó tranh giành Tiêu Dao Tử thì muội mới mười sáu tuổi, đến năm nay đã qua đi mười bảy cái xuân xanh nữa rồi. Thứ quý giá nhất của nữ nhân chính là tuổi xuân, thế mà cứ lãng phí trôi qua, nữ nhân nào lại không hy vọng có thể cùng nam nhân của mình sống hạnh phúc suốt đời chứ? Nhưng nam nhân mà tỷ muội chúng ta cùng nhau chờ đợi có trở về không? Không có! Hắn có thể đem đến hạnh phúc cho ta và muội không? Cũng không có! Cái làm muội kiên trì mười bảy năm qua chẳng qua là danh dự của Hà gia mà thôi, chứ thật ra là muội đang sống cuộc sống của một quả phụ mười bảy năm rồi. Chẳng lẽ muội còn muốn sống như vậy thêm mười năm, hai mươi năm nữa? Mãi cho đến lúc chết sao? Hôm nay sống một lần ta liền không còn tiếc nuối nữa, dù ngày mai có bị cực hình, tra tấn, dù bị chặt đầu ta cũng không oán không hối. Bởi vì ta đã sống quá đủ rồi, ta cũng đã trải nghiệm qua cái gì gọi là một nữ nhân hạnh phúc. Nhưng đó không phải là do Tiêu Dao Tử ban cho ta, là thế tử cho ta đấy! Muội tử, chẳng lẽ muội vẫn còn chưa hiểu ra sao?”

Hà Tĩnh Phi lúc này vô cùng kinh ngạc, nàng không nghĩ Hà TĨnh Văn lại có thể nói ra những lời này. Mỗi một câu Hà Tĩnh Văn nói đều như đánh nát cõi lòng nàng, vô cùng đau đớn.

Nữ nhân luôn có những nhược điểm chung, mà một trong số đó chính là tình yêu, là nam nhân. Mà kẻ địch lớn nhất của nữ nhân lại là thời gian, tất cả nữ nhân đều thích xinh đẹp, bởi vì bọn họ đều hy vọng đem khoảng thời gian thanh xuân tuế nguyệt đẹp nhất của mình dâng hiến cho nam nhân mình yêu nhất, đem thứ quý giá nhất dâng cho người ấy. Nhưng mà một nữ nhân đã bước ba mươi tuổi cũng giống như đã đánh mất thứ xinh đẹp nhất của mình. Cho dù nhan sắc các nàng vẫn xinh đẹp, thậm chí măn mà hơn trước, cho dù điều đó kéo dài thêm mười năm, thậm chí hai mươi năm nữa thì tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất mà các nàng đánh mất cũng không thể dùng điều gì bù đắp được.

Hà Tĩnh Phi tuy là nữ chủ nhân của Hà gia nhưng đến nay nàng vẫn chưa được chạm qua cái gì gọi là hạnh phúc của một nữ nhân, điều đó như một giấc mộng xa xa không bao giờ với tới.

Đã biết bao nhiêu lần trong mộng nàng mơ mình gặp được Tiêu Dao Tử, thấy hắn hùng phong vạn trước ‘rong ruổi’ trên cơ thể mình, điên cuồng cường bạo… (Sói: Đệt…!)

Nhưng cuối cùng giấc mơ thì cũng chỉ là giấc mơ, có điều giấc mơ đó cứ kéo dài qua mười bảy năm trời mà thôi!

Loading...

Xem tiếp: Chương 370: Tỷ Muội Song Xu

Loading...