1 Khu nhà ở nằm kế bên công viên, rèm cửa sổ được kéo ra, ánh trời chiều không có gì ngăn cản tràn vào khiến căn phòng sáng rực. Chương Linh theo bản năng nhắm mắt lại, một lát sau lại chậm rãi mở ra.
2 Lúc đi xã giao, Hàn Hoàn Vũ hay nói đùa rằng Chương Linh là “quản gia” của anh. Chương Linh mỉm cười, không đỏ mặt, cũng không phản bác. Thực tế, cô đúng là đang làm công việc “quản gia” ấy.
3 Trong trường học lưu truyền một câu: Phòng cháy, phòng trộm, phòng sư huynh. Nước bọt của Cố Dĩnh bay loạn: “Cái rắm, sư huynh theo đuổi sư muội, anh có tình, em có ý, yêu thiên kinh địa nghĩa, có gì phải phòng? Phải là phòng cháy, phòng trộm, phòng khuê mật (bạn thân), người làm tổn thương cậu nhiều nhất thường là người cậu tin tưởng nhất”.
4 Khói thuốc súng tản đi, một cuộc chiến tranh tuyên bố kết thúc. Chương Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, bàn tay đè xuống nguồn điện, tắt máy theo bản năng.
5 Tình yêu rất giống cuộc sống, không thể nào lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Từ miệng Cố Dĩnh, cô biết được Kiều Viễn và Tô Kỳ Kỳ rất hay cãi nhau.
6 Khóe miệng Hàn Hoàn Vũ từ từ cong lên, “Thì ra anh chỉ là khách hàng thôi!” Giống như là cảm thán, lại giống như tự giễu. “Vậy anh về trước!” Anh lịch sự nói, sau đó đi về phía cửa thang máy.
7 Thứ hai là ngày quốc tế lao động ở Mĩ, thị trường chứng khoán nghỉ ngơi, Chương Linh cũng nghỉ ngơi. Cấp trên chưa cho câu trả lời chắc chắn về bản báo cáo nhưng vẫn tạm được coi là thông qua, lấp đầy tủ lạnh xong, Chương Linh muốn chủ động hẹn Cố Dĩnh cùng đi siêu thị thì Kiều Viễn đã gọi tới trước.
8 Đồng nghiệp của Cố Dĩnh muốn kết hôn, cô nàng liền kéo Chương Linh đến Vương Phủ Tỉnh chọn một món quà. Nhìn một vòng quanh phòng, nào là sườn xám thêu thủ công, nào là giày gấm, ga giường vỏ chăn đỏ thẫm… Món nào cũng tuyệt đẹp, phảng phất không khí vui vẻ, tựa như sau khi có những thứ đó, cánh cửa hạnh phúc sẽ mở ra vậy.
9 Hôm nay, cô gái ngồi trên xe lăn không thấy đâu nữa, một mình chàng trai đẩy xe lăn đi lại dưới bóng cây, rất giống một bức ảnh đen trắng đau buồn.
10 Chưa đến một tuần, củ ấu có mùi, Chương Linh liền ném cả giỏ đi. Quay về nhà, ngồi một lúc, cô lại kéo cửa ra, không đợi thang máy mà chạy một mạch xuống tầng dưới, nhặt lại giỏ củ ấu từ thùng rác, lấy nước rửa sạch, đặt ở ban công hong khô, rồi lấy táo và cam mua ở siêu thị ra đặt giữa bàn.
11 Cố Dĩnh đưa một tấm thiệp mời cho Chương Linh, Kiều Viễn sắp kết hôn, hôn lễ sẽ diễn ra vào năm mới. “Đi đi, Thượng Hải ấm hơn Bắc Kinh nhiều, chỗ đó lại là Giang Nam, coi như đi nghỉ ngơi một chuyến, tiện thể mua thêm chút quần áo mới luôn.