221 Trong ánh nắng ban mai, một con diều hâu trên trời cao đột nhiên thu cánh, lao vụt xuống như một tảng thiên thạch. Nhưng đến một độ cao nhất định, nó lại đột nhiên mở rộng hai cánh, lướt đi bằng một tốc độ kinh hoàng, gần như dán sát vào sống mái màu vàng của một vài ngôi nhà, sau đó lướt vào một nơi sâu thẳm trong Hoàng cung Trường Lăng.
222 Quốc gia không thể một ngày vô chủ, Hoàng cung không thể một ngày không có vua. Bất kỳ vị vua nào ngự giá thân chinh, cũng sẽ dùng mọi khả năng trở về triều trong thời gian sớm nhất.
223 "Sư huynh, thực ra huynh muốn tìm cái gì?"Thấy Đinh Ninh ngồi thụp xuống, săm soi từng dấu vết trên gạch ngói, thậm chí còn dùng mũi ngửi thử, Thẩm Dịch không nhịn nhịn được khẽ hỏi.
224 Mặc dù trước kia chưa từng gặp Đinh Ninh, nhưng ngay từ lần đầu tiên Lý Vân Duệ nhìn thấy hắn, gã đã biết ngay người này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường, gã biết ngay sứ mạng mà Sở Đế giao cho mình nhất định có ý nghĩa phi thường.
225 "Mang ơn?"Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Việc này có thể lớn có thể nhỏ, rất khó phân biệt rành rẽ. ""Cho nên lão để ta tự lựa chọn.
226 Quê nhà đang là mùa hoa cải nở rộ, màu vàng rực rỡ giống như nhuộm kín cả bầu trời. Mùi hương hoa dịu nhẹ ngập tràn trong khoang mũi Lý Vân Duệ. Mùi hương dịu nhẹ đó khiến cho y cảm thấy thân thể càng lúc càng nhẹ bẫng, cuối cùng bay bổng lên.
227 Ngay khi vương miện của Tề Đế cắm xuống thay cho bia mộ trước mộ phần mới, một luồng gió âm u tối tăm quét từ chân lên trên đỉnh ngọn núi. Khi tới đỉnh núi, luồng gió tối tăm đó biến thành một đám mây đen phủ trên đỉnh núi.
228 Bạch Sơn Thủy đứng im như tượng bên cửa sổ gian phòng trên lầu hai của một khách sạn, lẳng lặng dõi mắt về phía Ngô Đồng Rụng Lá ở đằng xa, quan sát Đinh Ninh và Trường Tôn Thiển Tuyết.
229 Tên quan viên mặc đồ đen cảm thấy lạnh giá trong lòng, nhận mệnh lui ra. Trước khi Lộc Sơn Hội Minh diễn ra, vị nữ chủ nhân trong Hoàng cung đã khống chế một số sự việc đến mức một tay che trời.
230 Ánh sáng chói lọi theo đúng năm màu của ngũ khí trong cơ thể. Ngũ khí dày đặc đến mức giống như sắp bùng cháy. Ngũ tạng, nơi sinh ra ngũ khí trong cơ thể hắn, dường như cũng sắp cháy bùng lên.
231 Phía tây nam Trường Lăng là nơi sông Bạch Thủy và Vị Hà nối liền nhau. Cuối nguồn sông Bạch Thủy có một vùng núi non, theo truyền thuyết thì Mân Sơn Kiếm Tông chính là nằm ở đó.
232 Khi bầu không khí khô nóng phía trước người trở nên lạnh lẽo, thân thể của Trương Nghi liền cứng đờ, vỏ kiếm hắn đeo bên hông bắt đầu rung động… Theo bản năng hắn muốn xuất thủ, dù hắn biết rõ thân phận của cung nữ họ Dung ở trong xe ngựa kia vô cùng tôn quý, tôn quý đến mức tùy ý nói ra một câu khẩu dụ cũng có thể khiến cho rất nhiều tu hành giả như hắn biến mất khỏi Trường Lăng.
233 "Sư huynh. . . "Tuy rằng xưng hô bất đồng nhưng khi gọi ra một tiếng này, Thẩm Dịch và Trương Nghi đều vô cùng bi ai. "Ngươi cùng Đại sư huynh đi trước đi, ta đỡ động chủ một mình là được rồi.
234 Trong lúc yên tĩnh, ánh sáng phát ra từ Ngọc Môn màu xanh của Mân Sơn Kiếm Tông chiếu vào đám người Đinh Ninh khiến cho bóng hình của bọn hắn bỗng trở nên chói mắt.
235 Tuy nói những cấp bậc lễ nghi phức tạp rườm rà có thể giúp tăng cảm giác thần bí cùng trang nghiêm nhưng ai cũng biết bản thân Nguyên Vũ Hoàng Đế lại vô cùng không thích chúng, cho nên văn tế trời báo tổ của hắn vô cùng đơn giản, chỉ có hơn mười câu ngắn ngủi trình bày rõ ràng về thành tựu hắn đạt được sau khi đăng cơ tại Đại Tần và nguyên nhân vì sao lập Phù Tô lên làm thái tử.
236 Đại môn bằng thanh ngọc rất lớn, lớn tựa như một cái cổng thành. Kiếm sư áo xanh đứng nghiêm bên cạnh cửa, dù hắn chỉ xuôi tay đứng lặng thinh nhưng phong thái tự nhiên dã vượt qua tất cả các sư trưởng dẫn thí sinh tới đây.
237 Trên Tế Thiên Đài có không ít quan viên đang bận bịu thu dọn lễ khí. Hoàng Chân Vệ đứng ở một góc đài, chăm chú nhìn Đại môn bằng thanh ngọc kia. Thân là Ty thủ của Tông Pháp Ty, ngày hôm nay tất nhiên hắn mặc trang phục lộng lẫy đi dự hội, nhưng so với lúc tham gia Lộc Sơn Hội Minh thì trông hắn mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn có một cảm giác yếu ớt khó tả.
238 Gần như tất cả thí sinh đều thay đổi sắc mặt. Chỉ là một ít khí kình lộ ra mà đã làm cho Phạm Tinh Lăng chấn động, bị thương hộc máu, một thanh kiếm thai thô kệch của Mân Sơn Kiếm Tông lại ẩn chức lực lượng kinh khủng như vậy sao!?Lúc này đây, trong lòng tất cả bọn họ thì bên trong thanh kiếm thai màu đen xấu xí kia chính là vô số cự nhân hung hãn tay đang cầm thiết chùy nung đỏ, bọn chúng chỉ chờ để phóng thích ra lực lượng trong đó mà thôi!Phạm Tinh Lăng tay cầm chuôi kiếm đen kịt mà lui liền mấy bước, không chỉ cả người hắn chấn động không thôi mà trùng kích từ trong tâm trí còn kinh khủng hơn nhiều.
239 Lại một tiếng vang nữa, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, người thông qua Kiếm thai là một thiếu niên dáng người thon gầy, vẻ mặt u ám, hai đồng tử của hắn lúc nào cũng như bị bao phủ bởi một tầng bóng râm vậy.
240 Diệp Hạo Nhiên khẽ nhếch môi, vẻ mặt ngưng trọng, kiếm trong tay như côn , nảy lên bay về phía trước rồi chém xuống thanh trường kiếm xanh ngọc kia. Thanh trường kiếm trồi lên từ sơn đạo kia làm cho hắn cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi nặng nề đang xé gió bay đến, cuồng bạo vô song.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44