21
Hai cốc Vodka[1] bỏ đá.
Pure Time vẫn hệt như cũ.
22
Mẹ nó, hết thật rồi.
Cả một ngày đằng đẵng, Hứa Đại Chí ỉu xìu bên bàn làm việc sám hối chuyện xấu mình đã làm ra. Bà tám Hàn bao lần chạy đến khiêu khích, chế giễu gã có phải bị anh đẹp trai cùng nhà đá rồi không, gã cũng chỉ coi như mây khói.
23
Một đoạn truyền kỳ của Hứa Đại Chí đến đây lý ra là kết thúc.
Lý ra, nếu mà theo lý thông thường.
Giả dụ theo lý lẽ thông thường, cuộc sống của Hứa Đại Chí từ nay về sau bằng phẳng đến mức có thể phóng mắt tới cuối con đường.
24
Từ xưa oan gia ngõ hẹp, đường nhỏ ắt sẽ tương phùng.
Hứa Đại Chí nhìn thấy Lý Nho Chấn, phản ứng đầu tiên là ngó nghiêng bốn phía. Lý Nho Chân khẽ cười: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài một mình, tình cờ trông thấy anh vào quán này nên đi theo.
25 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày lại ngày trôi qua. Chỉ trong chớp mắt, ngày kia trở thành ngày mai, ngày mai lại trở thành ngày hôm nay.
26
Ý trời, tất cả đều là ý trời!
Mẹ nó ông trời chết bằm cản trở ông mày!
Phim đã chụp xong, X-quang cũng làm xong. Bác sĩ dùng khẩu khí vui vẻ chuyên nghiệp tuyên bố đồng chí Hứa Đại Chí hoàn toàn lành lặn, có thể xuất viện về nhà.
27
3 giờ 12 phút chiều, Hứa Đại Chí phóng đến Pure Time.
Tất cả người trong quán bar đều ngẩng đầu nhìn gã. Tất cả người trong quán tổng cộng có ba người.
28
Lần đầu tiên là lạnh giá từ đầu đến chân, lần thứ hai chính là tê dại sau một tiếng ầm vang.
Hứa Đại Chí không biết mình rốt cuộc muốn lái xe tới đâu, cũng không biết rốt cuộc nên lái về hướng nào.
29
Như chú thỏ sống dở chết dở trèo về cái hang của mình, Hứa Đại Chí cũng bất tri bất giác trở về nhà.
Tổng biên tập đã cho mấy ngày nghỉ phép, xe cũng để dùng thêm vài ngày.
30 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bữa này có trời long đất lở ông đây cũng không dừng!
Hứa Đại Chí ôm chặt Tần Tri Nghi hôn túi bụi.