141 “Chơi gì chứ, chỉ là chọn quà cho cậu và Ngải Niệm suốt một ngày, nhất là quà của cậu. ” Trang Noãn Thần từ trong giỏ xách lấy ra một lọ nước hoa bao bì bắt mắt, mỉm cười huơ huơ, “Đây là thứ cậu luôn mong muốn phải không?”Hạ Lữ nhận lấy mở ra, bên trong là lọ nước hoa màu tím sậm, chữ khắc trên đó mềm mại duy mỹ, thân lọ cao nhã tinh tế, mặt sau là tên của nhà thiết kế nước hoa.
142 Công viên Triêu Dương. Xa xa, là một màn sương mù trắng xóa. Ánh nắng cố gắng xé toạt màn sương, lại vẫn yếu đuối bị sương mù dày đặc che lấp. Lúc Hứa Mộ Giai đi vào phòng ngủ, không ngoại lệ mà nhìn thấy bộ dạng uống đến say mèm của Cố mặc, lắc đầu đành chịu, bước đến đỡ anh ngồi xuống.
143 Giang Mạc Viễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chan chứa ý cười thâm thúy. Trang Noãn Thần nhân cơ hội đứng lên. Thấy cô đỏ mặt chạy trốn, anh bật cười, ý cười bên khóe môi ngày càng đậm.
144 Không ngờ rằng, Giang Mạc Viễn trực tiếp lái xe thẳng đến Điếu Ngư Thai ở lân cận. Đây là nơi bình thường mở tiệc chiêu đãi trọng thể. Trừ điều đó ra, ở chỗ này là nơi đẹp nhất vào cuối thu ở Bắc Kinh.
145 Bữa tiệc kéo dài đến gần mười hai giờ mới kết thúc. Lão Vương tài xế tự mình lái xe đến đón. Những người khác đợi Giang Mạc Viễn lên xe mới giải tán. Buổi đêm thật lạnh.
146 Hạ Lữ cũng không giãy ra, để tùy anh lôi kéo mình, mặt không biến sắc, trả về một câu: “Không phải tôi ăn mặc hở hang, là cặp mắt của Mạnh đại thiếu gia đây mọc ở bên dưới.
147 Cô gái trong lòng từ từ nhắm hai mắt lại, tròng mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn co rút, phủ lên mặt cô, dịu dàng ra lệnh, “Mở mắt nhìn anh. ” Anh không thích lần nào anh nói yêu cô thì cô cũng nhắm mắt lại, cô đang nghĩ đến ai?Trang Noãn Thần chậm rãi mở mắt, hàng mi cong vút như cánh ve khẽ run.
148 Giang Mạc Viễn vốn đang cười thì ánh mắt chợt sững lại. “Em vốn muốn gọi điện nói anh về, nhưng… mẹ nói, mẹ ngồi một chút sẽ đi ngay. ” Trang Noãn Thần thấy vẻ mặt anh thay đổi, trong lòng cảm thấy hơi đau, nghĩ nghĩ rồi nói, “Mẹ nói cùng ba về Bắc Kinh thăm bạn cũ, em nghĩ chắc sau đó ba mẹ cũng chưa đi đâu được, anh hẳn nên bên cạnh ba mẹ.
149 Trang Noãn Thần hoàn toàn bị kinh ngạc, Giang Mạc Viễn chưa từng nói qua chuyện này với cô. Trong đầu lại hiện lên gương mặt cao sang xinh đẹp của mẹ chồng lúc sáng, chỉ cảm thấy như cách nửa đời.
150 Giang Mạc Viễn nghe có chút mới mẻ, gật đầu với bà. Đón giao thừa là truyền thống ăn tết của người Trung Quốc, qua mười hai giờ đêm chính là ngày đầu tiên của năm mới, tạm biệt năm cũ đón năm mới chính là như vậy, mục đích là cầu hạnh phúc khỏe mạnh đầu năm cho người thân và bạn bè.
151 Ngải Niệm hết nhìn Trang Noãn Thần lại nhìn Hạ Lữ, nói: “Nói gì vậy?”Hạ Lữ nhún vai. “Hạ Lữ, cậu nghe được chuyện gì?” Trang Noãn Thần lưu tâm đến câu nói vừa nãy của cô, khẽ hỏi.
152 Giang Mạc Viễn về đến nhà, vừa mới chuẩn bị đổi giày, liền loáng thoáng nghe được tiếng động truyền đến từ nhà bếp, anh hết hồn, đặt cặp táp xuống chạy nhanh xuống bếp.
153 Qua mười lăm tháng giêng, mọi ngành nghề lại bắt đầu khẩn trương, công việc lu bù cả lên. Trong tuần này, Trang Noãn Thần nhận được rất nhiều lời ‘ân cần thăm hỏi’ của các đồng nghiệp, đại khái đều có liên quan đến hôn lễ của cô.
154 Cả người Trang Noãn Thần hóa đá, sự hồi hộp, vui sướng cùng với sự chờ mong trước hôn lễ, nháy mắt bị đông lại, giống như một tại nạn thế kỷ ùn ùn kéo đến thổi quét qua người cô, dự cảm không tốt càng thêm nghiêm trọng, như có một ngọn lửa thiêu đốt trong ngực, càng cháy càng dữ dội.
155 “Nói thật? Tôi thấy anh đang trốn tránh trách nhiệm thì có!” Hứa Mộ Giai cũng nổi giận. “Cô Hứa, cô không thể nói bậy bạ! Tôi cũng phải có trách nhiệm với bệnh nhân tôi phụ trách, thiết bị mới đương nhiên phải ưu tiên dùng cho người bệnh đang cần nhất, đạo lý đơn giản như vậy mà cô cũng không rõ ư? Người bệnh nào cần nhất chúng ta sẽ cho người đó dùng trước!” Giọng điệu vị bác sĩ thoáng đề cao.
156 Trong phòng ICU của bệnh viện, ánh sáng càng thêm ảm đạm. Cố Mặc ngồi dưới đất, vẻ mặt một màu tịch liêu. Thật lâu sau, anh mới ngẩng đầu, nhìn mẹ mình nằm trên giường bệnh, có vẻ muốn nói lại thôi.
157 Bầu không khí hoang mang, dường như cũng bị tiếng vang của cái tát này chấn động đến vỡ nát. Rào rào rơi xuống, đã hóa thành băng. Tay cô hạ xuống khe khẽ run rẩy, đau đớn đến bỏng rát.
158 Châu Niên nhìn Trang Noãn Thần, lại nhìn qua Giang Mạc Viễn, cắn răng nói, “Căn phòng ở đối diện có thể nhìn thấy. ”Trang Noãn Thần đầu tiên là kinh ngạc, rồi sau khi có phản ứng liền xông ra ngoài.
159 Giang Mạc Viễn cúi đầu, chậm rãi lồng chiếc nhẫn tượng trưng cho hạnh phúc cả đời vào ngón áp út của cô, nhẹ nhàng nói, “Anh trao em chiếc nhẫn biểu trưng cho tình yêu và hạnh phúc, đây là tín vật và chứng nhân cho cuộc hôn nhân của hai ta.
160 Mạnh Khiếu thấy thái độ của cô thờ ơ, khó hiểu nhíu mày, “Bạn Hạ Lữ à, tôi đắc tội với bạn à?”“Không, là con người tôi không thích vui thôi. ” Hạ Lữ nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, “Cho nên đừng theo tôi nữa, tôi còn có việc, tạm biệt.
Thể loại: Dị Giới, Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 13