201 “Lúc anh đến Đức Mã tìm em thì có nghe Cao Doanh nói một chút tình hình, lúc ấy Trình Thiếu Tiên đang mở cuộc họp thảo luận chuyện này với các quản lý nên anh cũng không thể hỏi anh ta cụ thể được, nên anh đến thẳng Mỹ Á luôn.
202 Tư duy của Trang Noãn Thần phút chốc bị chập mạch, người đàn ông trước mắt này sau khi gặp lại vị hôn thê trước kia rồi còn luôn miệng không quên dùng lời ngon tiếng ngọt để dẹp yên cảm xúc của cô, có khi nào là giả không? Với tính cách của anh, một khi biết rốt cục bản thân muốn gì thì sẽ có hành động, như vậy Sa Lâm thực sự chẳng phải gu của anh? Hay là, anh có bệnh chung của đại đa số đàn ông thành phố, ngoài sáng trong tối đều giấu một người, bà xã ở nhà bồ nhí ở ngoài?Tự cao tự đại như Giang Mạc Viễn, chắc là chẳng thèm làm chuyện này đâu nhỉ?Khả năng trong lòng thoải mái hoàn toàn là không lớn, dù sao xuất hiện chuyện ôm hôn thế này vẫn như vật cản đọng lại trong mạch máu trong đầu óc, ngăn máu huyết cô lưu thông, mỗi khi nhớ tới sẽ thấy đầu váng mắt hoa.
203 Trang Noãn Thần im lặng một lát, “Nếu Đức Mã chỉ là một công ty nhỏ riêng biệt, đối phương không truy cứu thì mọi chuyện thuận lợi, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của công ty mẹ nên khá nghiêm trọng.
204 Có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp như vậy, còn muốn bộ phận quan hệ xã hội của Tiêu Duy trao quyền truyền bá cho Đức Mã, cũng chính là dùng weibo để quảng bá.
205 Nghe xong câu hỏi, tiếng cười của Giang Mạc Viễn bắt đầu có chút hư hỏng: “Em đến là có thôi. ”“Không đứng đắn. . ” Cô cúi đầu nói, trong lòng nghĩ chính mình cũng thật là ngốc đi, cho dù trong phòng thật sự có người đàn bà khác đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không có chuyện ngoan ngoãn mà báo cáo với cô.
206 Ánh mặt trời đầu giờ chiều ấm áp, Bắc Kinh ngập chìm trong cảnh xuân xinh đẹp. Nếu nói mùa thu Bắc Kinh thắm đượm thơ mộng thì mùa xuân nơi đây tựa như bức quốc hoạ duy mỹ.
207 Khoa vật lý trị liệu tại bệnh viện ở Bắc Kinh. Dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, Cố Mặc dựa vào máy đứng dậy, bước từng bước một.
208 Jo tỏ rõ thái độ từ chối. Giang Mạc Viễn không tiếp tục nói nữa, thái độ xa cách đối với người lạ của vị Jo này giống như tính cách của anh, trước giờ không thích báo chí phỏng vấn, cho nên tư liệu có được về ông cũng rất ít.
209 Rửa mặt xong, Trang Noãn Thần vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì di động liền kêu, cô cầm lấy, là Giang Mạc Viễn gọi. Ấn nút tiếp nhận, bên kia rất im lặng, không đoán được anh đang ở đâu.
210 Nếu thời gian có thể quay ngược lại, Trang Noãn Thần mong rằng mình đã không có mặt ở hội sở này, có lẽ cô không nên ngồi lại lâu như vậy, đàm phán thất bại với Triệu tổng xong cô nên đi luôn, không uống cốc nước chanh kia thì đến giờ dạ dày cô cũng sẽ không ê ẩm đau thế này.
211 Bắc Kinh buổi đêm, ánh đèn xe trải dài, tựa như ánh mặt trời trải dài trên biển. Lúc này chỉ còn lại những hình ảnh xao xuyến động lòng người cùng những bất an ẩn giấu.
212 Giang Mạc Viễn đi vào phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trang Noãn Thần đang ngồi thu lu ở góc sofa, có chút cô đơn, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương.
213 “Cái gì? Em không về. ” Tại hội sở rượu vang tư nhân, giọng nói sợ hãi của Sa Lâm phá vỡ tiếng nhạc. Trình Thiếu Tiên ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu khẽ lắc, không nói nhưng uy lực gấp 10 lần nói.
214 Trận này cuối cùng cũng sóng yên biển lặng. Mỹ Á bên kia cuối cùng vẫn ký hợp đồng với Đồng Áo, Lục San biết cảnh ngộ của Trang Noãn Thần xong cũng không tiện đến Đức Mã giải thích, nhưng cũng có mời vài lần, hy vọng cô có thể sang Đồng Áo tiếp tục hợp tác hạng mục của Mỹ Á.
215 Kết quả chính là: Giang Mạc Viễn một người đàn ông ăn mặc sang trọng, đi giầy da một tay cầm coca, một tay ôm bịch lớn bỏng ngô đứng trước màn hình quảng cáo, trông vô cùng buồn cười.
216 “Ai nha, thế còn dám quát em nữa không hả?” Cát Na thấy bộ dáng “Không biết hối cải” của anh thì càng làm ầm lên, liều mạng cưỡi trên lưng anh, hai tay dùng sức ấn mặt anh xuống giường.
217 “Con. . ” Giang Mạc Viễn hết đường chối cãi, “Con đâu có lén cho tiền bà, hơn nữa khi Cát Na và bà nội đến Trung Quốc rồi thì con mới biết.
218 Chiếc vòng cổ kia, kiểu dáng thiết kế đặc biệt, chất liệu quý giá đến mức nào, chỉ cần nó xuất hiện ở phiên đấu giá quốc tế đã đủ thấy giá trị thực của nó.
219 Văn phòng tổng giám đốc Tiêu Duy. Thư ký tổng giám đốc gõ cửa tiến vào mang theo một hộp trang sức sang trọng đặt lên trên bàn làm việc, cung kính nói, “Giang tiên sinh, trang sức của phu nhân đã sử nhỏ theo kích cỡ yêu cầu, ngài xem lại chút đi.
220 Bóng đêm mê hoặc, ánh đèn và đèn xe đan xen vào nhau không ngừng lướt qua. Trang Noãn Thần lái xe không nhanh, không phải do cô cố ý đi chậm, mà là do phố xá ngõ lớn hẻm nhỏ đan xen, xe cộ chằng chịt, có muốn đi nhanh cũng không đi nổi, muốn dừng cũng chẳng xong.