41 Chương 40 Dư Nhược Nhược oán thầm bất quá cũng chỉ là mấy giây, Nhan Bồi Nguyệt trong thời gian phi thường ngắn ngủi tinh chuẩn nhanh chóng xé toàn bộ quần áo của cô, vẫn là sức lực thần không biết quỷ không hay.
42 Chương 41 Dư Nhược Nhược hàng năm bị áp bức, hiện tại thấy anh sắp phát điên, nổi lên ý xấu muốn xoay người, càng được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
43 Chương 42 Kết quả là trong nhà chỉ có mẹ Nhan Hạ Tư Tiệp, thời điểm bà đến gần đầu tiên là kêu người nhận lấy hành lý, tiếp đó liền kiên trì kéo tay Dư Nhược Nhược, nhiệt tình lôi kéo cô đến một góc ghế sa lon: “Như thế nào, có động tĩnh chưa?”Dư Nhược Nhược còn đắm chìm trong suy nghĩ “Cha chồng không ở nhà mình còn có thể sống lâu một lát”, một chút không có hiểu, hỏi ngược một câu: “Mẹ, người nói cái gì?”Mẹ Nhan đã sớm kiềm chế không được, liếc bụng của cô một cái: “Mấy tháng?”Dư Nhược Nhược lúc này mới dở khóc dở cười, đỏ mặt vội vàng khoát khoát tay: “Không có không có, bây giờ còn chưa có.
44 Chương 43 Cùng lúc đó, trong thư phòng Hạ Tư Tiệp đem bột yến mạch không nặng cũng không nhẹ đặt tại trên bàn sách. Kết hôn nhiều năm như vậy, ngay cả con cũng sinh ba đứa, hai vợ chồng nhìn đối phương liền giống như soi gương, lực đạo mỗi động tác, là có thể phân biệt được suy nghĩ thực sự trong lòng đối phương.
45 Chương 44 Cả ngày từ sáng cho tới tối đã không có tuyết rơi, cho nên một ngày này cũng coi như là thời tiết sáng sủa, buổi chiều mặc dù rất lạnh, nhưng đã không có gió.
46 Chương 45 Lúc xế chiều Nhan Bồi Nguyệt coi như là phát hiện lương tâm, để cho cô an tâm ngủ cả giấc trưa. Khi tỉnh lại đã là gần 4 giờ rồi, Nhan Bồi Nguyệt không có ở trong phòng.
47 Chương 46 Nhan Bồi Nguyệt cũng không hứng thú với lịch sử hỗn loạn rất xưa của gia tộc nhà bọn họ nhất nhất nói ra, việc này theo ý anh cũng chỉ là một chuyện bậy bạ vĩnh viễn coi là mơ hồ mà thôi.
48 Chương 47 Trên hành lang khách sạn phủ lên thảm đỏ thêu hoa văn hoa mẫu đơn vấn vít thật dầy, gấm vóc như mây, tĩnh mịch vẫn thông đến tận cuối cùng. Giống như đảm đương chức năng làm ống giảm thanh, toàn bộ không gian tĩnh mật không tiếng động, chỉ có mỗi cửa gian phòng bên phải có đèn thủy tinh ở phía trên, tản ra hơi thở mập mờ.
49 Chương 48 Khi đó Nhan Bồi Nguyệt hai mươi bảy tuổi, nhiệt huyết sôi trào mà gầm thét. Luôn có một dòng mạnh mẽ, có thể dũng cảm tiến tới, cho tới bây giờ đều không quay đầu lại nhìn.
50 Chương 49 Cô thành công rồi. Lão tướng quân rốt cuộc không đành lòng, mở cửa để cô đi vào. Trong sân không nhỏ trước mặt gom góp cũng khai khẩn được vài mảnh đất, mặc dù chỉ là đầu xuân, thế nên cũng có màu xanh biếc.
51 Chương 50 “Tiểu thư, đây đã là chén thứ năm của ngài, nguyên liệu trong tiệm chúng ta hôm nay đã không có. ” Thời điểm Dư Nhược Nhược la hét thêm một chén nữa trong nhân viên trong cửa hàng đã nói như vậy.