141 Chương 141: Khách không mời mà đến Phiêu Tuyết nhắm hai mắt lại một chút, đầu tiên trước mắt là một mảnh mông lung, sau đó mới khôi phục lại ánh sáng bình thường, lông mày Phiêu Tuyết nhíu lại thật chặt.
142 Chương 142: Cái gọi là tỷ muội đoàn tụ Phiêu Tuyết vùi đầu ăn điểm tâm, cũng không hạ lệnh đuổi khách, cứ mặc cho Phi Sương ngồi bên cạnh. Phi Sương cũng giống như sợ Phiêu Tuyết chưa đủ đau lòng, ý vị kể cuộc sống hạnh phúc bên ngoài của nàng: “Mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy Duy Thận ca ca a, phu quân cũng đối xử với ta vô cùng tốt, không biết Hoàng Thượng đối xử với tỷ tỷ có tốt hay không? Ta nghĩ hẳn là không tốt a? Nếu không nhìn xem đây là những thứ gì a?” Phi Sương chỉ chỉ bát cháo trắng của Phiêu Tuyết, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
143 Chương 143: Muốn ngươi lúng túng Không biết qua bao lâu, trời cũng đã tối, Phiêu Tuyết mới chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt là đỉnh giường, Phiêu Tuyết khó chịu ngồi dậy, tay vịn trên trán, tình trạng nhìn thấy hai ảnh cũng chưa được cải thiện.
144 Chương 144: Ăn miếng trả miếng Đến đây, Duy Trúc đã hiểu được trò này là nhắm vào ai. Phiêu Nhi, ngươi vẫn khỏe chứ? Ở cái nơi người nuốt người này. Chỉ thấy lúc này Duy Trức cực kì vi phạm chi, hồ, giả, dã thường ngày của mình, cái gì mà không đấu cùng nữ tử chứ? (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng_Lạc Việt) Ánh mắt cả một vườn tân khách đều rơi vào người Duy Trúc, nhìn xem Duy Trúc có thể đối lại như thế nào.
145 Chương 145: Giấu giếm Trong Trúc Uyển, Tuấn Lạc nhảy khỏi xe liễn, gần như dùng khinh công chạy vội tới trước giường Phiêu Tuyết, chỉ thấy Phiêu Tuyết đang cầm miếng ngọc bội và chiếc khăn tay hôm nay Phi Sương đánh rơi nhìn về phía ánh trăng.
146 Chương 146: Gặp Tử quý phi Tuấn Lạc dẫn Phiêu Tuyết ra khỏi Trúc Uyển, giày gấm giẫm trên lá trúc khô phát ra những tiếng rắc rác. Hộ vệ và Thủy Bích muốn đuổi theo lại bị Tuấn Lạc ngăn lại.
147 Chương 147: Mẹ chồng nàng dâu nói chuyện “Nương” Tuấn Lạc nắm thật chặt tay Tô Tử Hoàn, sau đó chuyển nàng về phía Phiêu Tuyết. “Là đại tiểu thư Cố gia, Cố Phiêu Tuyết…” “Cái gì? Chính là nữ tử A Li thích?” Vẻ mặt Tô Tử Hoàn có phải phần mềm mại hơn, nàng buông tay Tuấn Lạc ra quơ giữa không trong như muốn tìm đến bên Phiêu Tuyết.
148 Chương 148: Những bí mật chưa từng biết Phiêu Tuyết không biết vì sao thái độ Tô Tử Hoàn lại thay đổi nhanh như vậy, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng bà phát bệnh nên vội vàng cầm tay bà, lo lắng gọi: “Nương, người làm sao vậy?” Không ngờ Tô Tử Hoàn lại lạnh lùng hất tay nàng ra, “Ta không điên, ta cũng chưa từng điên.
149 Chương 149: Dẫn nàng đi nhìn mặt trời mọc Trăng lên cao hơn, nửa đêm, khi Tô Tử Hoàn nói muốn nghỉ ngơi, Tuấn Lạc mới nắm tay Phiêu Tuyết ra khỏi Băng Liên Cung, không ngờ rằng một nhà ba người hàn huyên lại vui vẻ như vậy.
150 Chương 150: Ác mộng một lần nữa Tuấn Lạc nghe theo ý của nàng, cùng nhau nằm xuống chiếc giường êm trong xe ngựa. Đôi mắt Phiêu Tuyết lại ngập nước, chứa đựng ngàn vạn nhu tình nhìn Tuấn Lạc.
151 Chương 151: Giây phút hạnh phúc nhất. Hai người đứng trong Thần Hi đình, Phiêu Tuyết nhìn cảnh sắc mênh mông vô bờ phía trước, cả hoàng cung giống như đang ở dưới chân nàng, nàng có thể nhìn thấy Thiên Đàn tế thần ngay chính giữa, sau đó là điện Sùng Chính tượng trưng ặt trời phía đông, Nguyệt Trai cung cao lớn lộng lẫy, Sùng Chính cung lầu gác huy hoàng, Phiêu Tuyết duỗi tay chỉ rồi cười với Tuấn Lạc: “A Li, lát nữa có phải mặt trời sẽ dâng lên từ kia không?” Tuấn Lạc chỉ về bầu trời phía đông rồi nói: “Là từ nơi này.
152 Chương 152: Phát bệnh Trong sân cỏ, một bộ áo bào màu trắng ẩn bên trong, ngay sau đó là bước chân vội vàng của Mặc Duy Thận, tìm được rồi, cuối cùng hắn cũng tìm được rồi, “Người đâu, nhanh lên một chút, mang một cái cáng đến!” “Vâng, tướng quân” thị vệ theo sau hắn lập tức đi lấy một cái cáng.
153 Chương 153: Trả sâm Nguyệt Quế lập tức đỡ lấy Phiêu Tuyết, trong nháy mắt Phiêu Tuyết như không nhìn thấy gì. Toàn thân lảo đảo, vừa đứng dậy lại ngã xuống.
154 Chương 154: Mưa gió liên miên tiễn người đi xa Lũng Tịch Ngọc trò chuyện cùng Phiêu Tuyết môt lúc, sau đó tìm cớ ra về, Phiêu Tuyết tiễn nàng ra ngoài.
155 Chương 155: Lần đầu tiên rời đi Trời dần tối, cho đến khi bốn phía đều là một màu đen nhánh. Bọn Nguyệt Linh hiếm khi được nghỉ nên đi tìm Nguyệt Nô, chỉ có Thủy Bích canh ở ngoài, nha đầu này rất lười biếng, thấy Phiêu Tuyết còn ngủ cũng chẳng thèm thắp đèn, ngọn đèn đơn độc dưới cây hoa quế giống như đang chờ người tới thắp sáng.
156 Chương 156: Không có cách chữa. Lang trung lắc đầu, nhấc hòm thuốc bên cạnh đi ra ngoài: “Thứ lỗi cho lão phu bất lực…” Trương Mặc hốt hoảng lên muốn ngăn cản lang trung lại bị Phiêu Tuyết kéo tay: “Trương Mặc! Không cần…” Giọng nói của nàng mềm ra, sau đó buông tay.
157 Chương 157: Lũng Tịch Ngọc bị chết cháy Mấy người Nguyệt Niên căn bản chưa từng nhìn thấy những cảnh đao thương máu chảy như vậy, còn Thủy Bích theo Phiêu Tuyết nhiều năm nên đã gặp nhiều, chỉ thấy Bạch Điệp đánh nhau loạn xạ với mấy người áo đen không biết từ đâu xuất hiện.
158 Chương 158: Loạn cuộc, kiếp nạn của thâm cung Bọn Thủy Bích nhìn chằm chằm, Nguyệt Quế ngồi dưới đất khóc toáng lên, vừa mới trải qua chuyện sém chút nữa bị giết vừa rồi, Phiêu Tuyết thì không nói một lời bỏ đi, còn Bạch Điệp lại không thể trả lời.
159 Chương 159: Hắn rất bình tĩnh Ánh lửa chiếu sáng gương mặt từng người, Nguyệt Nô đã chạy tới từ con đường nhỏ, không thể tin được tất cả chuyện này. Khi nàng đi ra ngoài, Lũng Tịch Ngọc vẫn còn rất tốt, mỗi lần nàng nhìn thấy Lũng Tịch Ngọc sẽ nhớ đến muội muội đã chết ở Lan Tịch cung, là một tỷ tỷ, mỗi ngày đều quan sát cuộc sống của Lũng Tịch Ngọc, mối thù cũ còn chưa báo, thù này còn chưa dứt.
160 Chương 160: Bình tĩnh mới là có vấn đề Tuấn Lạc bi thương bước vào ngự thư phòng, những chuỗi mành gấm màu đỏ sậm đung đưa trong gió, trong tay hắn vẫn còn nắm chặt chiếc trâm cài tóc và bức thư Phiêu Tuyết để lại.