161 Chương 161: Phân tích thế cục “Đều là mơ ước hão huyền, các nàng cho rằng A Li dễ đối phó như vậy sao?” Nam Cung Hiên Dật ha ha cười to mấy tiếng, sau đó bị gió lạnh làm đau chân đến mức nhe rặng trợn mắt “Khanh Bật Liễu cũng chẳng là gì, làm người chắc chắn sẽ có nhược điểm, chỉ cần nàng muốn cái gì nhất định sẽ đưa tay cướp lấy, đến lúc đó thì không lo không có sơ hở.
162 =============== Tác giả có lời muốn nói =========== Có lẽ nên giải thích những chuyện mờ mịt lúc trước một chút, sợ mọi người xem không hiểu rõ nên giải thích ở đây một chút.
163 Chương 162: Mật hàm Trời sáng rõ, Phiêu Tuyết chậm rãi tỉnh lại, không khí trong cốc mát mẻ, bên ngoài tiếng chim hót động lòng người, nàng chưa bao giờ có cảm giác thoải mái như thế này khi còn ở trong cung.
164 Chương 163: Chim sẽ muốn tạo phản Khi mặt trời sắp xuống núi, con gà trống không biết nhà ai nuôi trong núi kêu một tiếng khác thường, Phiêu Tuyết ngồi trên ghế, Tô phó sứ dồn dập bước vào.
165 Chương 164: Khanh Bật Liễu bị ám sát “Ừ, cuối cùng kết quả sẽ thế nào?” Lời này của Phiêu Tuyết giống như đang hỏi Bạch Điệp nhưng thực ra đang tự hỏi mình.
166 Chương 165: Ta không có hài tử Lại nói đến Bích Liễu cung đã loạn thành một đống người, Khanh Bật Liễu vẫn cố gắng duy trì tư thế cao quý ngạo nghễ, “Không bắt được thì các ngươi tự đưa đầu nhận tội đi!” Nàng đập một tay lên bàn, sức lực rất lớn làm chiếc bàn vỡ tan.
167 Chương 166: Du y, ngươi nói có tin vui? “Hai đứa bé kia chưa chết, nương nương, vẫn là câu nói kia, ngài tự giải quyết cho tốt. ” Mạc Nữ nói xong lời này rồi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Lũng Niệm Từ.
168 Chương 167: Lại chẩn đoán, không có hỉ mạch. “Trương Mặc, ngươi mau nói cho ta biết a!” Phiêu Tuyết liên tục hoài nghi là mình đã nghe lầm, nhào tới kéo áo Trương Mặc, đôi mắt dù không nhìn rõ nhưng trong đầu thì vẫn cố chấp khát vọng, giống như cỏ nhỏ héo úa đã lâu lại được nhìn đến ánh sáng, tìm lại được ánh sáng để sinh sôi.
169 Chương 168: Ta chỉ là muốn một đứa trẻ. Nàng chỉ muốn có một đứa bé, nghe thấy Sở Nguyệt Lương nói như vậy liền trực tiếp ngất đi. Thực tế và ước mơ trong lòng nàng chênh lệch một trời một biển, như một vách đa cao nghìn mét, nàng đã không còn gì, vì sao ngay cả một đứa bé cũng khó có được như vậy? “Điệp Ngữ!” Trương Mặc đỡ Phiêu Tuyết dậy.
170 Chương 169: Đây không phải hoa, đây là tâm “Đừng, không cần. ” Phiêu Tuyết bắt lấy áo Trương Mặc, “Thâm cung hậu viện, ngươi lại không biết võ công, đi chẳng phải chịu chết sao?” Ngay cả tường thành cũng cũng sẽ qua không nổi, có tâm là tốt nhưng không đáng.
171 Chương 170: Ta rất nhớ hắn Bạch Điệp nhận lấy hoa rồi xuất cung, khó hiểu nhìn cấm quân tuần tra ít đi rất nhiều. Bạch Điệp quay đầu nhìn Trúc Uyển, cảm thấy Trúc Uyển chứa quá nhiều những tình cảm dịu dàng, thứ tình cảm nữ nhân trong thiên hạ mãi mãi không cầu xin được, nàng thay Phiêu Tuyết cười một tiếng.
172 Chương 171: Duy Trúc ở Quang Lộc Tự Trương Mặc cũng bị Phiêu Tuyết làm cho tràn đầy hy vọng, nhìn Phiêu Tuyết cười rồi nói: “Ta lập tức tới Mạc phủ, nhất định sẽ tìm được tôn sư đang dạo chơi bên ngoài, ta và Sở công tử cùng đi tìm.
173 Chương 172: Chuyện đến hồi kết thúc. Trong hoàng cung Đông Ly, muội muôi Niên tướng quân Niên phi mặc một bộ áo lụa màu hồng nhạt, bê bát canh tới cạnh Đông Phương Tuấn Lạc, Đông Phương Tuấn Lạc tùy tiện lật quyển sách trong tay, Niên phi biết điều đứng cạnh hắn, không khí trong cung trầm lắng đè nén, ngay cả nàng cũng cảm giác được chuyện lớn sắp tới.
174 Chương 173: Khống chế, quẫn thú tranh đấu Niên phi cứ như vậy bị hãm hại vào trong sự kiện phế Liễu phi, cô gái xinh xắn quỳ xuống: “Hoàng thượng… Thần thiếp cầu xin cho tỷ tỷ.
175 Chương 174: Cái chết của Khanh Bật Liễu “Không ngờ rằng ta cả đời cao ngạo, tự nhân rằng chỉ có đương kim thiên tử mới xứng đôi với ta, nhưng kết quả này lại là hắn dành cho ta.
176 Chương 175: Cao tăng không cứu Khi Phiêu Tuyết nghe đến một câu cuối cùng, cảm thấy trong lòng đủ loại cảm xúc, cảm giác cổ họng khô khốc, nói không ra lời.
177 Chương 176: Đem đôi mắt của ta cho nàng (nhất) Trương Mặc quỳ gục trên đất: “Cao tăng!” Trí Năng cao tăng xoay người trở về chính điện, “Năng lực lão nạp có hạn, bởi vì phải cứu đồ nhi nên thật sự không có thừa công lực chữa trị cho cô nương nhà các ngươi…” Sau khi nghe vậy, lông mày Sở Nguyệt Lương lập tức nhíu lại: “Sư phụ, chẳng lẽ người vẫn không thể đột phá cực hạn của mình?” Năm đó Trí Năng rời thần y cốc chính là vì muốn ra ngoài tìm kiếm phương pháp chữa trị không hao tổn công lực của mình.
178 Chương 177: Đem đôi mắt ta cho nàng (nhị) Trí Năng cao tăng dẫn Phiêu Tuyết tới chính điện, Phiêu Tuyết ngồi trên ghế, trên bàn có hai chén nước trà, cao tăng cũng không vội chữa trị cho Phiêu Tuyết mà để nàng bình tâm thưởng thức trà.
179 Chương 178: Ánh sáng trở lại (nhất) “Ngươi đang nói đùa sao?” Trí Năng cao tăng cảm thấy hô hấp cũng ngừng lại, vẻ mặt không cách nào tiếp nhận. Sở Nguyệt Lương, Trương Mặc, Bạch Ngọc, Bạch Điệp cũng kinh ngạc, cảm thấy thiên hạ thật sự có người im lặng liều lĩnh trao tình yêu như vậy? “Xin sư phụ đồng ý.
180 Chương 179: Ánh sáng trở lại (nhị) Ánh sáng bất ngờ, ngoài ý muốn rồi lại không ngoài ý muốn, mong đợi rồi lại không dám mong đợi… Ánh sáng mãnh liệt như mũi nhọn làm nhói đau đôi mắt Phiêu Tuyết, nàng nhìn thấy ngoài cửa sổ những phiến lá rơi, nơi này đang là mùa thu, trải qua hơn ba tháng bóng tối, cuối cùng ánh sáng cũng trở lại.