41 “She walks in beauty, like the night
Sand starry skies;
And all that’s best of dark and bright
And her eyes……”
Sáng sớm, những chú chim ríu ra ríu rít ngoài cửa sổ, ánh mặt trời êm dịu rọi xuyên qua khung cửa sổ, những hạt bụi li ti trong ánh nắng cũng hiện ra vẻ đẹp của riêng mình.
42 “Sao anh lại về nước vậy, Tống Hiếu Nhiên. ”
Trong căn phòng tư vấn gọn gàng, sạch sẽ mà tao nhã, Tống Hiếu Nhiên bưng một ly cà phê cho khách, nghe câu hỏi thăm, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
43 “Cô gái nhỏ của cậu không đến à?” Thấy Liên Hoan Hoan ăn xong, Phó Thái Nhiên hài lòng để cho cô ta rời đi, ngồi xuống bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn.
“Cô ấy không chịu tới.
44 Lúc Đoạn Mặc Ngôn và cấp dưới ra nước ngoài, hoàn toàn im hơi lặng tiếng, không hề có cảnh tượng nhân viên xếp hàng cung tiễn. Một ngày trước đó, Tiêu Tiêu cũng không nghe anh nói gì, mãi cho đến ngày hôm sau cô không thấy có điện thoại gọi cô lên lầu, cô mới biết tối qua anh đã đi mất rồi.
45 Tiêu Tiêu từng đọc qua trong sách, tình yêu không phong lưu, bởi vì nó là chuyện của linh hồn. Tình yêu thật sự là khi linh hồn và linh hồn gặp nhau, sự thân mật của thể xác chỉ là kết quả của nó.
46 Hơi thở ấm áp truyền tới, khiến Tiêu Tiêu không khỏi cong môi lên, nhắm mắt lại. Bờ môi mát lạnh từ từ trượt xuống, hôn lên mặt cô không dứt.
Hai người quấn quít nhau như mèo rất lâu, Tiêu Tiêu cảm giác cứ như thế rồi sẽ lại biến chất mất thôi, nhẫn tâm lùi về sau một bước, “Không biết mọi người đã giải tán hết chưa nữa.
47 Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi buổi sáng Đoạn Mặc Ngôn đều qua đón cô đi làm, chở cô đến công ty rồi, thì nằm ngủ bù trên sô pha trong phòng làm việc của mình.
48 Bài đăng xen ngang: Tư vấn tâm lý sau đêm đầu tiên
“Hai người kết hợp rồi?”
“Ừ?”
“Vậy tôi nên chúc mừng anh rồi. ”
“Cám ơn. ”
Sau ngày triền miên đầu tiên với Tiêu Tiêu, Đoạn Mặc Ngôn đã tìm thời gian hẹn gặp Tống Hiếu Nhiên.
49 Có một năm Đoạn Mặc Ngôn đi cùng với Tiêu Tiêu về quê của cô đón năm mới.
Buổi chiều đêm giao thừa, Tiêu Tiêu kéo anh đi ra ngoài sắm đồ tết, tuy phải đi đến mấy con đường, nhưng Tiêu Tiêu không chọn phương tiện giao thông, mà cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, vui vẻ chen chúc trên đường cái.
50 “Anh lấy hình em vẽ nguệch ngoạc hai ba nét đi xăm hả?” Tiêu Tiêu không thể tin nổi, hỏi lại một lần nữa, nhìn tỉ mỉ vào, lại còn có thể thấy được hai chấm tượng trưng cho lúm đồng tiền nữa.