21 Nhờ Đoạn Mặc Ngôn ban cho, qua hôm sau Tiêu Tiêu đã nhận được hai chiếc váy chữ A dài. Vì anh nói không rõ ràng, nên đối phương dứt khoát đưa qua một dãy váy đầm, dành cho đủ loại trường hợp, các kiểu dài ngắn đều có hết, hơn nữa đều cùng một nhãn hiệu —— Dior.
22 Công Quán Ngự Thế là hộp đêm sang trọng có tiếng trong thành phố, chia ra gồm hội viên và không phải hội viên, tầng lầu ăn chơi của hai cấp bậc không giống nhau.
23 Lời nói sỉ nhục không chút lưu tình khiến cho sắc mặt của Tiểu Lượng thoáng chốc thay đổi, nhưng dù gì cô ta ra ngoài lăn lộn cũng đã lâu, vội vàng trưng ra nụ cười Đoạn Mặc Ngôn thích nhất, “Em nói sai rồi, em tự phạt ba ly, Đoạn thiếu và Tiêu tiểu thư đừng giận nhé.
24 Ngọn lửa dục vọng của người đàn ông đang trỗi dậy thì bị đổ rượu lạnh đầy đầu, cực kỳ giận dữ ngẩng đầu lên.
Nghiêm Khác quăng cái ly vào thùng rác bên cạnh, chẳng hề hoang mang cầm điếu xì gà nói: “Được rồi, cái hôn này tao công nhận, về chỗ ngồi đi!”
Đoạn Mặc Ngôn bị hất nước rượu ướt đẫm cả người, anh giơ năm ngón tay chậm rãi vuốt sơ mái tóc, lạnh lùng liếc tên Nghiêm Khác hôm nay cứ tìm đường vào chỗ chết kia.
25 “Anh Đoạn……” Trái tim của Tiêu Tiêu lỡ một nhịp, đột nhiên có chút chột dạ nhìn Nhiễm Huy một cái.
Giọng nói của Đoạn Mặc Ngôn không khác gì thường ngày, “Anh đọc tin nhắn của em rồi, còn phải chờ thêm một tuần nữa mới có thể tháo bột ra à?”
“Dạ phải.
26 Tiêu Tiêu sớm đã tháo thạch cao, ngồi trong phòng học trống ở tầng một, đang nghiêm túc tra tư liệu làm luận văn, dạo gần đây bận đến mức không thể phân thân được, một mặt chuẩn bị cho việc du học, một mặt bắt đầu làm luận văn, mặt khác còn phải chuẩn bị cuộc thi Dịch Thuật Song Song giữa các trường do hệ Tiếng Anh tổ chức, ngay cả viện mồ côi cũng chỉ có thể ghé qua thăm một lúc thôi, thời gian còn lại đều ngâm trong phòng tự học và thư viện.
27 Ngày hôm sau, Nhiễm Huy tỉnh táo trở lại. Mặc cho Tiêu Tiêu dùng đủ mọi cách cứng mềm thế nào, đối với chuyện hôm qua, anh đều một mực im lặng không nói tiếng nào.
28 Chiếc xe đó quả thật là xe của Đoạn Mặc Ngôn.
Tiêu Tiêu ngồi sau sân khấu, vừa tán gẫu với những thí sinh dự thi, vừa phân tâm nghĩ về chiếc xe màu đen trông thấy ban nãy.
29 Ánh mắt của tất cả mọi người thoáng chốc đều quét về phía Tiêu Tiêu.
Cơ thể cứng nhắc của Tiêu Tiêu không muốn động đậy, giảng viên ở phía sau đẩy cô một cái, cô cười gượng một tiếng, “Em không biết uống rượu, vẫn nên ngồi ở đây thôi ạ.
30 Tiêu Tiêu ngủ một giấc tỉnh dậy, chính mình đã nổi tiếng lần nữa.
Nguyên nhân không có gì khác, chính là do video về cuộc thi đấu dịch thuật được Lão Nhị ở ký túc xá – Trần Lâm đăng lên mạng, trên trang BBS của trường có thêm đường link vào, cộng thêm những người hôm qua xem thi đấu trực tiếp bàn tán hăng say, rằng Tiêu Tiêu mạnh mẽ tóm hết văn học nước ngoài, văn học cổ một cách xuất sác khiến cho rất nhiều người khâm phục sát đất, số người từ anti, không quan tâm trở thành fan ruột tăng lên vùn vụt.
31 Tiêu Tiêu không ngờ rằng có một ngày mình lại trở thành tiêu điểm tranh giành của hai người đàn ông, cô chẳng thấy vinh quang gì, chỉ cảm thấy rối bời thôi.
32 Lúc Tiêu Tiêu đọc được tin nhắn, không biết tâm trạng của mình rốt cuộc ra sao nữa. Phản ứng đầu tiên của cô chính là Nhiễm Huy đang đùa với cô, nhưng sau khi ý thức được chuyện này có thể không phải là trò đùa, cô cảm thấy rất hoang đường.
33 “Sau này có thích hay không, anh không biết. ” Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày, “Nhưng tốc độ đọc sách của em thế này, thì thật sự anh không thưởng thức cho lắm.
34 Đoạn Mặc Ngôn thảnh thơi ngồi xuống chỗ đối diện cô, bảo cô cứ tự nhiên đi.
Tiêu Tiêu nói tiếng cám ơn, cầm dao nĩa cúi đầu ăn.
Tuy chiên bò bít tết không phải chuyện khó khăn gì, nhưng để nắm bắt được độ lửa thì vẫn hơi khó.
35 Tiêu Tiêu xoay người qua gọi điện cho Đoạn Mặc Ngôn, hình như đối phương đang xã giao ở bên ngoài, âm thanh bên đó nghe qua rất ồn ào, “Alo?”
“Hôm nay anh không có tặng hoa cho em phải không?” Tiêu Tiêu tự lừa mình dối người, muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
36 Tiêu Tiêu sửng sốt, “Chỉ một mình em ạ?”
“Phải, nhanh lên, sắp trễ rồi. ”
“Ơ, dạ. ”
Tiêu Tiêu vội vàng cầm lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút của mình, bỏ di động vào trong túi quần rồi cứ thế lên phía trước đi cùng Ung Hoa Đình.
37 Tiêu Tiêu giận muốn chết đi được, cô đang buồn bực khó chịu, anh còn bắt nạt cô nữa? Cô dùng hết sức bình sinh đẩy ra, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích tí nào.
38 Tiêu Tiêu không ngờ trước mặt người ngoài mà anh cũng dám hôn, tuy những người đó không biết đã lượn đi từ lúc nào, nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nhịn được nữa, cô đẩy anh ra, mặt đỏ bừng kéo cánh tay của anh nói: “Đi! Đến đồn cảnh sát!”
Đoạn Mặc Ngôn trêu đùa, “Qua cầu rút ván nhanh thật đấy.
39 Sống lưng Tiêu Tiêu chợt lạnh, tức thì buộc mình bình tĩnh lại, thấp giọng nói: “Đây là chuyện riêng của em, không cần anh lo. ” Cô vừa nói, vừa muốn hất bàn tay đang kiềm hãm cô ra.
40 Nếu như là cô gái khác nhìn thấy một anh chàng đẹp trai thế này có lẽ sẽ dừng chân, nhưng Tiêu Tiêu thấy rõ người đến, đầu óc vẫn còn chút choáng váng bỗng tỉnh táo hẳn, sau cổ đau nhói lên, cô xoay người đi về phía kí túc xá.