1 Lần đầu tiên Clare Wintage phát hiện thấy mình ở trên giường người khác là khi cô hai mươi mốt tuổi. Đó là hậu quả của lần chia tay tồi tệ và uống quá nhiều cooktail Jell-O Shot.
2 Cô nhìn chằm chằm vào anh. Cô có muốn anh ta giúp không? Điều tốt nhất là cô không muốn chạy ra khỏi phòng với chiếc váy không đựơc cài phía sau. Nhưng, cô không thực sự muốn lảng vảng và trò chuyện với Sebastian Vaughan.
3 Sebastian Vaughan tròng chiếc áo phông trắng qua đầu và nhét phần đuôi áo vào quần jeans. Như thể là quá nhiều cho việc làm việc thiện, anh nghĩ khi lấy chiếc điện thoại Blackberry lên từ đi văng.
4 Tất cả đều thay đổi vào một ngày trời trong xanh của tháng Chín khi những tên khủng bố cướp bốn chiếc máy bay dân sự và mọi người đột nhiên hướng sự chú ý đến Afghanistan và công lý tỏa sáng đối với sự tàn bạo được thực hiện bởi Taliban theo tinh thần của Đạo Hồi.
5 "Anh ta nói với tớ rằng việc đó không có nghĩa gì cả," Clare nói, và nhấp một ngụm café. "Như thể mọi chuyện đều ổn vì anh ta không yêu người thợ sửa máy của Sears.
6 Clare không nghĩ mình kỳ lạ hay ích kỷ khi mong muốn mình là người duy nhất đối với người đàn ông cô yêu. Không người thứ ba. Không roi và xích, và không các vật kích thích kinh sợ.
7 Máy ghi âm được đặt kế bên tập giấy viết màu vàng, tôi nhìn người đàn ông ở phía bên kia bàn, người tôi chỉ biết đến với cái tên Smith. Quanh tôi mọi người cười nói, nhưng tất cả cứ như họ đang miễn cưỡng vậy, vì họ đều nhìn chằm chằm vào tôi và người đàn ông tên Smith.
8 Cô kéo mạnh tay mình lại, và anh tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh nắm chặt lấy tay cô, liệu cô có mất đi sự điềm tĩnh của mình không. Thay vào đó anh thả tay cô ra và cô đưa tay về phía cha anh.
9 "Chúng ta không làm tình với nhau. ""Xin lỗi?" Mắt Clare cay xè vì cô chống lại nước mắt rơi. Cô xấu hổ và ngượng ngùng, nhưng cô sẽ không rơi nước mắt ở chỗ công cộng, đặc biệt là trước mặt Sebastian.
10 Sebastian không hiểu được tại sao một người đàn ông có thể bị kích thích bởi một chiếc Town Car, nhưng khi họ đi qua hai dãy xe SUV’s, anh dừng lại như thể đôi chân anh đột nhiên bị mắc kẹt trong nhựa đường.
11 Clare đưa tay lên gõ vào cánh cửa màu đỏ của ngôi nhà gỗ. Qua mắt kính màu đen của cặp kính mắt, cô liếc nhìn đồng hồ vàng của mình. Chỉ mới hơn hai giờ chiều, và ánh nắng gay gắt chiếu vào đôi vai trần khi cô đứng ở mái hiên.
12 Anh bước lùi lại một vài bước và cầm tách café của mình lên. "Cô luôn quá hoàn hảo. Tóc. Áo quần. Cách cư xử. Nó không tự nhiên. Khoảng thời gian cô vui vẻ nhất chính là khi cô nhếch nhác và làm những điều cô nghĩ mình không nên làm.
13 Sau ngày đám cưới của Lucy, Clare đã lập lời thề cho việc không uống rượu. Nhưng vào lúc năm giờ chiều thứ Năm, cô đã phá vỡ lời thề đó. Nhưng sự thật là cô cần phải ăn mừng.
14 "Sebastian là con trai của bác Leo Vaughan," cô nói tiếp. Cả hai người đều đã đến nhà mẹ cô trong một vài dịp nào đó và đã từng gặp qua Leo. "Sebastian là một nhà báo.
15 Khi Clare bước vào phòng khách sạn, Sebastian đang đứng xoay lưng lại về phía cô, nhìn vào tấm hình chụp mẹ và cô khi Clare lên sáu. "Cô trông dễ thương hơn so với những gì tôi nhớ được," anh nói.
16 Cô bọc cần và cuộn dây câu bằng dây ruy băng hồng và nơ bướm lấp lánh. Nó trông thật nữ tính và lòe loẹt, vì thế Sebastian đã phải giấu nó vào phía sau ghế sofa trong ngôi nhà gỗ, nơi không có ai có thể nhìn thấy.
17 Anh có thể tin điều đó. Thêm một điều khác nhau giữa mẹ và con gái. "Sao anh không quay trở lại buổi tiệc?" cô hỏi. "Chưa. Nếu tôi phải nghe Lorna Devers nói thêm một giây nào nữa, tôi e mình sẽ lấy một trong những cây đuốc đó và tự thiêu mất.
18 Tuần thứ hai của tháng Chín, Sebastian lên chuyến bay quốc tế đến Calcutta, Ấn Độ. Hơn bảy ngàn dặm và hai mươi bốn giờ sau, anh đáp chuyến bay nhỏ hơn đến vùng đồng bằng Bihar, Ấn Độ, nơi sự sống và cái chết phụ thuộc vào sự đỏng đảnh của gió mùa hàng năm và khả năng kiếm được một vài trăm đô la để chiến đấu với kala azar – dịch bệnh Leishmania.
19 Sebastian ngồi ở rìa chiếc giường và cởi đôi giày ống ra. Bụi từ các đường phố ở Rajwara vẫn còn bám trên giây buộc giày. Anh tháo tất và cởi đồng hồ trên đường đi đến phòng tắm.
20 Tuần đầu tiên của tháng mười hai, một trận tuyết nhẹ bao phủ trên các con đường ở Boise và cả những ngọn đồi với màu trắng tinh khôi. Những vòng hoa chào đón mùa lễ hội được treo ở các cột đèn, và các cửa sổ mặt trước cửa hàng được trang trí rực rỡ.