41 Sáng sớm mùa đông. Trải qua một đêm kinh động, trên khuôn mặt của mỗi người đều mang một cảm xúc riêng. Lãnh Tây đứng đó nhìn con gái chui vào xe, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, sự ăn ý của hai cha con họ khiến cô hâm mộ.
42 Thứ bảy. Mặc dù thời tiết trở lạnh đột ngột, nhiệt độ giảm xuống thấp nhưng trời vẫn rất đẹp, ánh mặt trời chiếu sáng rực. Khi Cao Tử Quần lái xe đến, Cao Hi Hi vẫn còn đang ngủ nướng trên giường.
43 Văn Thư vốn là người phụ nữ kiên cường. Cho dù lúc ấy Kiều Vũ bị tai nạn qua đời, cô cũng không có bất lực khóc lóc như bây giờ. Cao Tử Quần có thể đoán được Văn Tuyển có lẽ đã xảy ra chuyện.
44 Lãnh Lượng nhìn Cao Tử Quần từ từ ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt đầu óc anh hoảng hoạn, Cao Tử Quần cứ như vậy mà chết ư…Đây là kết quả mà anh đã chờ đợi từ lâu, nhưng đây là Cao Tử Quần chết vì cứu anh.
45 Căn phòng tĩnh mịch, Cao Tử Quần thẳng lưng ngồi trên giường, môi mím chặt, sắc mặt trầm tĩnh. Tôn Thành đứng bên cạnh Cao Tử Quần báo cáo mạch lạc những công tác mấy ngày nay.
46 Cao Tử Quần bị thương nặng phần đầu, ai cũng nhớ chỉ quên mỗi mình Lãnh Tây, chuyện này thật sự khiến người khác khó tin. Lãnh Tây đó là một phần không thể tách rời trong trái tim anh.
47 Lãnh Tây rót cốc trà đưa đến bàn: “Mời bác ạ. ”Bà Sở nhìn quanh cửa hàng một vòng: “Đúng lúc bác đi qua đây, trước đó có nghe Sở Hàng bảo cháu vừa mở tiệm bán hoa, vốn định ghé thăm cháu từ lâu nhưng trong nhà cứ liên tục bận chuyện.
48 Khi những chuyện xưa không hoàn mỹ, ta phải nắm giữ thời gian này, để về sau tất cả mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Màn đêm buông xuống, Cao Tử Quần mặc một bộ đồ pyjama đứng ngoài ban công, lưng tựa vách tường, ánh mắt nhìn chằm qua ban công nhà bên cạnh.
49 Toàn bộ chung cư huyên náo tựa như sắp nổ tung. “Động đất…động đất…” Mọi người hoang mang luống cuống chạy xuống lầu. Lãnh Tây bật công tắc, nhưng cả toà nhà đã bị mất điện.
50 Cuối cùng, bình minh ấm áp cũng đến sau một đêm dài hỗn loạn. Mỗi người đều có định nghĩa riêng về hạnh phúc, giờ khắc này đây đối với Cao Tử Quần hạnh phúc chính là khi mở mắt ra nhìn thấy những người mình yêu thương nhất đang nằm bên cạnh, một nhỏ một lớn tựa như khuôn đúc, nhẹ nhàng ngủ say.
51 Lãnh Tây vừa muốn xoay người, Hứa Thi liền giữ tay cô lại, vẻ mặt cô hơi áy náy: “Xin lỗi, có thể cô đã hiểu lầm, tôi và anh ấy không có gì cả. Cho dù là có gì, thì cũng chỉ là tình cảm đơn phương của tôi, còn anh ấy…” Hứa Thi nhún vai.
52 Ăn cơm xong, Lãnh Tây vào bếp rửa bát, dòng nước ấm chảy ào ào, cô ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, nhà nhà lên đèn, không hiểu sao lòng cô cảm thấy ấm áp.
53 Xa cách nhiều năm, một đêm mây mưa kết quả chính là hai người cùng ngủ cho đến tận trưa. Mà còn thê thảm hơn chính là Cao Tử Quần bị sốt. Giờ phút này đây Cao Tử Quần đang nằm la liệt trên giường, toàn thân bủn rủn không chút sức lực.
54 Suốt kỳ nghỉ đông, Cao Hi Hi ở lại cùng ông nội. Ông Cao có suy nghĩ riêng của mình, ông có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Lãnh Tây này, hơn nữa con trai ông cũng yêu cô ấy, ông tất nhiên không có lí do gì mà phản đổi, ông chỉ hi vọng con trai mình nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể đón con dâu về càng sớm càng tốt.
55 Lãnh Tây kinh ngạc nhìn anh, trong nhất thời cô không biết đáp lại tình cảm của anh như thế nào. Cao Tử Quần sâu sắc nhìn cô, ánh mắt chan chứa sự chân thành.
56 Cao Tử Quần đẩy mạnh cô ra, sắc mặt khó coi đến cực điểm, anh lạnh lùng nhìn cô, nếu như lúc trước còn vương vấn một chút tình nghĩa thì giờ đây tất cả đã tan thành mây khói: “Văn Thư, tình yêu không phải là trò chơi, anh cũng không phải là Kiều Vũ.
57 Ông Lãnh trở về, gia đình đoàn tụ, mọi người trong nhà ai nấy đều nghẹn ngào xúc động. Tần Hiểu Vân không thể kìm nén những giọt nước mắt hạnh phúc, bao nhiêu đắng cay bà chịu đựng mấy năm qua cuối cùng cũng được đền đáp.
58 Cuối cùng giao thừa năm nay gia đình Lãnh Tây đã có thể sum vầy bên nhau. Đêm ba mươi, trong lòng mỗi người đều lâng lâng hạnh phúc. Cao Hi Hi là vui nhất, cô bé nhận được rất nhiều bao lì xì.
59 “Bé Cao Hi Hi, mẹ cháu đang đợi cháu ở bàn lễ tân tầng ba, nghe được lời nhắn này cháu hãy đến đây gặp mẹ ngay. ”Nghe thấy tiếng truyền thanh, Cao Hi Hi cả kinh há to miệng: “Tiêu rồi.
60 Ngày Lãnh Tây và Cao Tử Quần kết hôn, thời tiết rất đẹp, mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời trong xanh, từng cơn gió dìu dịu hân hoan nghênh đón lễ cưới thế kỷ.