1 Tiết tử
Thế giới này… Có thực hay không…
Khách du lịch khi đến London đương nhiên không thể không tới các con phố nổi tiếng như phố Oxford, phố Bond hay mấy con đường nổi danh tại đây, giống như người bên ngoài khi đến Thượng Hải dù sao cũng phải dạo qua đường Nam Kinh hay đường Hoài Hải nếu không muốn bỏ phí.
2 Nột.
Em trai…
Chị rất hoàn hảo, tứ chi đều đủ và sống rất tốt.
Cho nên… Đừng tiếp tục chờ đợi cũng đừng tiếp tục tìm kiếm.
Chị rất hạnh phúc… Thật, rất hạnh phúc.
3 Tin tức A Bảo chết đi sống lại nhanh chóng truyền đi khắp phố người Hoa, hàng xóm láng giềng xung quanh cả ngày nối liền không dứt đến xem sinh vật khác thường.
4 “Xuyên?” Nghe nói trong tương lai là một loại từ ngữ lưu hành.
Đứa bé cổ quái kia… Ân, hiện tại phải gọi Kim Khốc, Kim Khốc nói: “Xuyên chính là xuyên qua.
5 Đồng tình không phải là thói quen tốt. A Bảo nâng má, nàng hiện tại không chỉ nhặt được một đứa trẻ, còn nhặt về một … Sinh vật không biết tên. Tốt thôi, về sau nhất định phải khắc chế, quyết không tiếp tục tùy tiện lượm đông lượm tây về nhà.
6 Ngày thứ hai a Bảo tinh thần phấn chấn, quả nhiên, cảm giác ăn no thật khác cảm giác đói bụng. “Chị, hôm nay chị tâm tình rất tốt nha. ” Tuy rằng mặt vẫn trắng dọa người nhưng mặt mày so với mấy ngày trước tốt hơn nhiều.
7 Sau lại? Sau bọn họ như thế nào…
Khụ, ngươi không biết sao. Anh hùng cứu mỹ nhân là kiểu tiểu thuyết quen thuộc, đến thời điểm kịch tính anh hùng sẽ lên sân khấu xoay chuyển toàn cục nha…
Ngay lúc a Bảo tận lực ngồi trong vũng máu trong hẻm tối, từ trên bầu trời truyền xuống một trận uy áp khủng bố, nàng kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn thấy tất cả quái vật bên người “Bùm” “Bùm” liên tiếp ngã xuống đất, trước ngực phảng phất như bị rút hết dưỡng khí cứ như vậy ngạt thở mà lui.
8 “Trời! Lại có thêm người chết!”
Sau bữa cơm chiều, a Trân thẩm phố đối diện lại chạy tới.
Một tháng trở lại đây London xảy ra các vụ sát án kinh hoàng.
9 16 tuổi năm ấy, a Bảo mang theo một tiểu quỷ ngang ngược cùng một bảo bảo cổ quái bắt đầu hành trình lưu lạc. Ngươi muốn hỏi bảo bảo vì cái gì cũng theo bọn họ đi lưu lạc?
Khụ… Nên nói là vận khí của nó đi, đêm hôm sau tiểu quỷ lại chạy về nhà a Bảo ôm tiểu Kim Khốc đến.
10 Trước mắt là một mảnh kim quang sáng ngời mà nhu hòa. A Bảo ôm tiểu Kim Khốc, phía sau tiểu quỷ thân ảnh trong suốt mơ hồ theo sát, đứng trước cửa Huyền Ngọc khổng lồ mở ra.
11 Phù Trần giới 12 tháng so với hiện thế còn ấp ám hơn nhiều, Nhưng Câu Mang sơn độ cao so với mực nước biển cực cao, sáng sớm trên dốc đỉnh núi có mây mù lượn lờ gió se se lạnh.
12 Con đường phía trước phảng phất vĩnh viễn không chừng mực, đến giữa trưa a Bảo mới đến đệ tứ phong.
“Bạn hoàn hảo sao? Còn tiếp tục đi được nữa sao?” Mặc Ngôn nhìn thấy nàng tốc độ ban đầu như bay dần chậm lại.
13 Ban đêm, a Bảo nằm trên giường trằn trọc trăn trở rất lâu lại bò dậy mở cửa sổ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt. Bảo bảo mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Ngươi hôm nay không phải một ngày chạy sao, thế nào còn không đi nghỉ ngơi?”
A Bảo nhắm mặt lại chuyên tâm tu luyện, “Không quan hệ… Ta nghĩ lại tu luyện một hồi.
14 Sau giờ ngọ, gió hơi lạnh từ trong núi thổi vào mặt.
Men theo khe núi mà lên, a Bảo cõng huyền thiết sơn cùng Mặc Ngôn câu được câu chăng vừa tán gẫu vừa đi.
15 Ngồi trên kim điêu nhìn xuống dưới, biển mây nhấp nhô dưới chân nàng. Từ trên cao nhìn xuống ngũ phong, núi non chập chùng kéo dài, mây khói quấn quanh.
16 “Mặc Ngôn! Mặc Ngôn!”
Âm thanh mềm mại truyền tới, Mặc Ngôn ngừng lại mở mắt.
Thiếu nữ trước mắt tùy ý đem mái tóc đen buộc thành bím tóc dài, lộ ra gương mặt trắng bệch tái nhợt như bị bệnh, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, càng tôn thêm sắc môi có vẻ đỏ bừng, yếu đuối như ngọn liễu trước gió.
17 “Cái kia… Cái kia…” Luôn luôn giấu không được tâm nhãn bị người dạy muốn khóc a Bảo đồng học khó được kì kèo mè nheo muốn nói lại thôi. “Thế nào?” Mặc Ngôn hiếu kỳ hỏi.
18 “A Bảo, lập tức đến chỗ lão sư rút lui ra khỏi danh sách! Cậu cho rằng đây là trò chơi sao? Cậu sẽ chết!” Mặc Ngôn nhíu mày, đợi sau khi tan học nôn nóng không thôi lôi kéo a Bảo tới chỗ Đào.
19 Đến giờ Mão, màn trời âm u đen như mực dần dần hiện lên tia sáng… Trên Câu Mang sơn sương sớm se lạnh từ trong không khí tươi mát rót vào bên trong tấm lụa mỏng sau cửa sổ sơn đỏ, Kim Khốc hơi run run, mở mắt ra.
20 Đã đến trưa, đang muốn vào trường thi đột nhiên sau lưng có người khẽ gọi, “A Bảo? Ngươi làm thế nào vậy?” “Tru Vũ…” a Bảo mặt cháy đen uể oải cúi đầu, muốn nói lại thôi
Tru Vũ sờ đầu nàng, “Có chuyện gì? Là kiểm tra yêu lực sao?”
A Bảo xấu hổ gật đầu.
Thể loại: Khoa Huyễn, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 50