121 Trước khu nhà trọ, ở một con đường cách đó không xa, hai chiếc xe con đỗ gần nhau, chiếc việt dã của Lôi Kình mở đèn sáng choang át cả bóng đêm, ước chừng phát ra ánh sáng trong phạm vi gần ba, bốn mét, chói mắt một cách khác thường, còn riêng anh đang ngồi bên trong chiếc Bentley màu nâu, một câu cũng chưa từng nói, nhếch môi, nhìn không ra là đang cười hay còn là gì khác.
122 Tô Lạp nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia, không biết đặt tay ở nơi nào, gần sát thế này, cô đang nằm trên người anh rồi hả?"Nhìn cái gì vậy? Biết không? Nếu như không phải ngày mai anh bận rất nhiều việc, đêm nay anh sẽ hung hăng trừng phạt em, tự giải quyết cho tốt! Hôm nay em làm trái ý của anh, trước tiên nhớ kỹ món nợ này đã.
123 Tô Lạp đang cắn dao cắt móng tay, sau khi cô xác định đến mấy lần, cái này không phải vàng thật, cầm dao cắt móng tay giơ lên trước mặt phỉ nhổ: “Không phải sống xa xỉ sao? Không phải là cậu chủ lớn giàu có sao? Tại sao đây lại không phải là vàng ròng, nếu như là đồ thật thì tốt quá, tôi sẽ giấu đi cho anh thiệt hại chơi!”"Cốc cốc cốc""Cái gì? Mấy người là ai? Chuyện gì?" Tô Lạp nhìn về phía mấy người đứng bên ngoài xe, đồng phục làm việc công sở màu đen, trước ngực đeo một tấm thẻ nhỏ, cô nhìn không rõ trên ấy viết gì, tóm lại là giờ phút này mắt đang mông lung buồn ngủ, căn bản là nhìn không ra.
124 "Mấy chị em ơi, tên đàn ông bên ngoài sỉ nhục người ta kìa, sỉ nhục chị em chúng mình đó, anh ta đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi, chúng ta cùng nhau chơi lại hắn có được không?” Tô Lạp lấy tay quạt quạt gương mặt đang đỏ lên vì tức giận, bất lực nhìn mấy người phụ nữ kia.
125 "Gào khóc oa oa. . . . . . Các anh làm cái gì vậy?" Người đàn ông đeo mắt kính đen đang ngồi phía trước nhào ra đằng sau, nắm chặt lấy tay Tô Lạp, một mảnh vải đen chợt bao lấy tầm mắt của cô, không để cho cô có cơ hội vùng vẫy, nhất thời trước mắt tối đen như mực.
126 Tô Lạp khổ sở hít mũi một cái, xoay người nhìn Lôi Kình, bởi vì rất đau, khóe mắt ngân ngấn nước: “Buông tôi ra! Tôi đi tìm nơi nào đó nhìn cái mũi một chút không được sao? Tôi đau! Chê tôi mất mặt, vậy thì ngài đi tìm bạn gái khác đi!” Tô Lạp cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nương theo tiếng gào thét của cô, trên tay vẫn còn dính một ít máu mũi đỏ tươi.
127 Mặc dù Tô Lạp tức lắm, nhưng mà trước sau vẫn không nói câu nào, nhịn xuống tất cả. Nhận lấy ánh mắt độc ác mà cô gái trẻ tuổi người Trung Quốc kia ném tới, Tô Lạp nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cầm tay mình cả buổi không buông, ánh mắt của hắn chất chứa ý đồ gì cô biết rõ, đều là cái loại tham lam đối với phụ nữ ngoại quốc.
128 Lôi Kình nghe xong lời nói của hắn liền ngẩng đầu, trong tay cầm ba lá bài, hoàn toàn quên mất việc Tô Lạp đã không còn ở bên cạnh mình từ bao giờ, ánh mắt chuyên chú nhìn vào người đàn ông này, liếc trộm mấy lá bài trong tay, thổi ra một tầng sương trắng.
129 Muốn ăn đậu hũ của bà hả? Hừ! Chờ kiếp sau đi ha!Nhớ lại việc hắn dần dần bò vào ghế nằm, không hề đề phòng còn giống như một quả bóng bị đá ra ngoài, Tô Lạp liền cảm thấy hưng phấn lạ thường!"Nhìn ông xem, giống hệt như một con rùa đen rút đầu! Sờ ngực của tôi, nói cho ông biết, đậu hũ này cứng lắm, không khéo vừa cắn một cái, tất cả những gì trên người ông đều rơi xuống đất!” Tô Lạp cười sặc sụa đến nỗi muốn sốc hông, hai tay chống nạnh, vừa mắng vừa kêu ‘ai u ai u.
130 Gió mát nhẹ nhàng thổi lên trên mặt, mái tóc của Tô Lạp đón lấy cơn gió tản ra ngoài, bay vồng lên thành một đường cong xinh đẹp phía sau lưng, bóng dáng gầy nhỏ đi bộ trên con đường ngập tràn mây tía.
131 "Anh ở đây nói ai đáng chết? Anh ở đây nói Khả Phàm đáng chết sao? Xin anh đừng nên dùng mấy từ này để đi hình dung về bất kỳ một người nào, Khả Phàm đã làm gì anh mà anh đi nói anh ấy như vậy? Tôi thấy anh mới là người đáng chết nhất kia kìa!” Tô Lạp giận dữ nhìn anh, không đề cập tới thì thôi, nhắc tới cô liền cảm thấy tức giận, hình như cô đâu có bán thân cho anh? Tại sao kết bạn hay là gặp mặt bạn bè đều chịu sự chi phối của anh ta? Lựa lúc cô muốn đi gặp người khác liền tự tiện bắt cóc cô.
132 Tô Lạp nói xong, tim vẫn còn nhảy loạn thùng thùng, đột nhiên cảm thấy mình đối với bản thân quá độc ác, kiểu gì mà chê bai mình đến nổi không đáng giá một đồng vậy chứ? Suy nghĩ một chút lại mở miệng lần nữa: “Thật ra thì tôi ngoại trừ dung mạo so với những cô gái khác có đẹp hơn một chút, ưu điểm gì cũng không có!”Lôi Kình ngẩng đầu sững sờ, đối với những lời cô vừa nói cảm thấy cực kỳ hứng thú, buồn cười quá!Lôi Kình mím môi nhìn cô, ánh mắt hài hước đặt lên gương mặt đang cúi thấp: “Nói xong rồi hả? Thao thao bất tuyệt giống như đang đọc hợp đồng, cũng chỉ nói mình đến vậy thôi sao? Thật ra thì mấy lời em nói anh đều thấy hết cả rồi, cũng hết cách, anh chính là không thích mấy cô gái xinh đẹp dịu dàng, hào phóng, cứ cố tình thích cái người mình đầy khuyết điểm, một chút tư vị phụ nữ cũng không có, Tô Lạp.
133 "A! Em thèm vào! Người nào tạo tiểu nhân với anh hả? Lôi Kình, anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy không? Khiêm tốn một chút không thể chết được đâu? Em thật sự sợ có một ngày nào đó anh ra đường gặp gỡ người ngoài, bọn họ đánh anh thành ngoài khét trong sống, đến lúc đó anh đừng hỏi vì sao nha?” Tô Lạp nhìn anh, bây giờ hống hách bằng nào, về sau sẽ thê thảm bằng ấy cho xem.
134 Đi chơi cả một ngày, Lôi Kình chẳng có cảm giác gì cả, có thể nói là chưa đủ, vô cùng mất hứng, chuyện này căn bản không nằm trong tưởng tượng mua sắm của anh, từ đầu đến cuối, hễ Lôi Kình muốn mua cho cô thứ gì đó.
135 Tô Lạp cẩn thận từng bước một đến gần phòng bếp. Từ góc nhìn của cô, một người phụ nữ mặc bộ quần áo sẫm màu, từ vóc người đến kiểu dáng của quần áo nhìn tương đối cồng kềnh, nhưng mà dáng người dong dỏng cao, mái tóc dài khá đẹp, bóng bẩy khiến bất kỳ cô gái nào trông thấy cũng sẽ tỏ lòng hâm mộ.
136 "Chị của anh? Anh có chị từ lúc nào? Tại sao anh lại không biết?” Lôi Kình nhìn sâu vào mắt Tô Lạp, dường như đang muốn xác định là mình không có nghe lầm đó chứ? Anh thật sự không có chị?"Không phải chị của anh thì là ai?” Tô Lạp nhìn Lôi Kình, anh ấy không có chị sao? Như vậy người phụ nữ hiểu rõ anh như lòng bàn tay là ai?"Xem mấy thứ này một chút, tất cả đều là do cô ấy chuẩn bị cho anh, cô ấy biết anh thích ăn món gì, hơn nữa còn đặt hết tâm huyết của mình vào đó.
137 Đôi chân mày của Lôi Kình nhíu chặt, đi tới phòng bếp, chỉ còn lại nguyên liệu nấu ăn đã được cắt tỉa gọn gẽ, nhưng căn phòng trống rỗng, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Lạp.
138 Sự tự tin của Lãnh Tâm lần đầu tiên trong đời khiến anh cảm thấy sợ hãi, đúng vậy, lòng dạ của Lãnh Tâm là vô cùng tàn nhẫn và sắt đá, mấy chị em dưới tay cô ta cũng không phải là hạng dễ chọc vào.
139 Ánh mắt đầy nguy hiểm của Lôi Kình nhìn chằm chằm vào chiếc xe phía trước, hung hăng đạp lên chân ga, cô nhóc này dựa vào ai mà lại kiêu ngạo như vậy.
140 "Anh có tư cách gì bảo tôi xuống xe? Anh có tư cách gì đụng xe của cậu Triết Huân kia thành ra như vậy?” Tô Lạp nổi điên nhìn Lôi Kình, cô không hiểu tại sao anh lại biến thái như vậy.