41 Chương 40 “Lục Dương đã tỉnh, vì vậy chuyển tới phòng bệnh bình thường. ” Mục Âm dịu dàng cười. Khoảng cách này so với hôm qua còn gần hơn, cười đến mặt mày cong cong, gương mặt gầy nhưng vẫn phảng phất đường nét ngày trước, có điều bất đồng chính là lúc đó hắn không tự nhiên, còn giờ phút này hắn giống như đã bỏ đi toàn bộ kí ức, làm như không có việc gì cười hì hì nói: “Hi, chị Nhược Hi, mẹ và em đang nói về chị.
42 Chương 41 Anh ta và hắn có chút bất đồng. Có vài người, mình càng muốn tránh thì người đó lại càng thường xuyên hiện ra trước mặt mình. Mặc dù người này bị thương không thể cử động, không thể đi được, nhưng vẫn có khả năng sai khiến người khác.
43 Chương 42 Sau buổi sáng bị giày vò, trong lòng Nhược Hi vốn cảm thấy khó chịu, lúc dừng lại có chút mất hồn, tay chưa rút về, vẫn giơ giữa không trung.
44 Chương 43 Nghe ý của anh ta, có lẽ bọn họ trước đây từng gặp, cô biết anh ta sao? Gặp anh ta khi nào? Không ấn tương, một chút cũng không có. Nhược Hi vô ý thức đi tới văn phòng, giống như Thiện Nữ U Hồn đi trên hành lang, qua khúc cua, lên cầu thang, tới phòng bệnh thứ ba bên trái, cánh cửa cũng giống như các cánh cửa phòng khác, nhưng cô lại chỉ có nhìn thấy cánh cửa đó.
45 Chương 44 “Tôi rất nhớ cô, Bảo Bảo. ” Anh nói. Nhưng vào lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lê Tử Trạm tự nhiên lại đứng ở ngoài cửa, thật là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn.
46 Chương 45 Thì ra đứa bé của Chân Chân không phải của Hải Dật. Suy nghĩ một chút thái độ của Hải Dật và Chân Chân khi tới kiểm tra thai, Nhược Hi đã cảm thấy có chút kì lạ, hiện tại suy nghĩ một chút nhớ tới vẻ mặt hai người, trong lòng cảm thấy nặng nề.
47 Chương 46 “Biết cô có cuộc sống mới, cậu ấy mới bớt áy náy. Hơn nữa dễ dàng để cậấy tình nguyện chăm sóc Chân Chân, có gì không tốt?” Lê Tử Trạm tựa người vào vách tường thang máy, ý bảo cô ấn nút.
48 Chương 47 Nhược Hi sợ hết hồn, tâm trí hỗn loạn, vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Mục Ca vẻ mặt tái nhợt đứng ở đó, khẽ mỉm cười: “Nhìn tôi không cần sững sờ lâu như vậy, không bằng lấy cho tôi một cái ghế?” Nhược Hi đứng lên, nhìn người đáng nhé phải nằm trong phòng bệnh, lại một tay cầm bình truyền kéo lê chân, xuống tìm cô? “Cậu muốn chết à?Không muốn tàn phế thì mau trở về!” Anh mỉm cười nhìn cô: “Nhớ cô, chết cũng không sợ.
49 Chương 48 Thật ra thì có thể nhảy được hay không, lòng Nhược Hi cũng hoang mang. Từ lần phối hợp đó cô và Lê Tử Trạm không có cơ hội cùng tập lại, lúc tập cô hướng dẫn có gọi cho Nhược Hi hai lần, Nhược Hi theo bản năng từ chối nói mình rất bận, cũng không biết lúc cô hướng dẫn gọi tới thì Lê Tử Trạm có ở hội trường luyện tập hay không.
50 Chương 49 “Cử động của anh làm tôi rất lúng túng, mà tôi vô cùng ghét loại cảm giác này. ” Nhược Hi nhỏ giọng nói, biểu đạt chán ghét của bản thân. “Cô hoàn toàn có thể hất tay rời đi.
51 Chương 50. Cô trong mắt anh (Phiên ngoại của Mục Ca) “Đừng, đừng có mà nói mò, ai nói cậu là bạn trai tôi?” Nhược Hi lúc này mới phát hiện ánh mắt của hắn giống như ngọn lửa, cô hốt hoảng tránh né cái nhìn chăm chú của hắn nói.
52 Chương 51. Tạm dừng bước chân Nhược Hi giống như có gai ở sau lưng, luôn cảm giác tay chân mình là mượn của người khác, đặt ở đâu cũng không thích hợp.
53 Chương 52 Nhược Hi không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Tuyệt giao thôi. ” “Bạn… bạn sao lại ác độc thế, còn nữa nha, mình không phải hỏi quá trình hai người khiêu vũ sao?” “Có cái gì hay mà hỏi? Bạn chưa từng nhìn người khác khiêu vũ sao?” Nhược Hi liếc nhìn cô một cái.
54 Chương 53 Đúng rồi, chợ đêm đó còn không? Lần trước nghe mẹ anh nói hình như dời đi rồi…” “Còn nữa em có một lần mua cho anh bánh ngọt, vừa ngon lại mềm, cái đó bán ở đâu…” “Em ngủ như vậy không mỏi sau? Muốn anh lấy cho em cái đệm…” “Không cần quay sang trái ngủ, quay sang phải ngủ, nếu không tim sẽ không tốt…” Nhược Hi từng nghĩ qua lúc Mục Ca trở về là dáng vẻ thế nào, nhưng là không ngờ một lần đi Tây phương cực nhạc thế giới về lại biến thành bộ dạng Đường Tăng đi xin chân kinh, mắt thấy anh nói liên tục không dứt, Nhược Hi uất ức ngẩng đầu, “Câm miệng!” “Không được.
55 Chương 54 “Này, anh dù sao cũng có thể coi là một đối tượng để cho con gái ước mơ ảo tưởng, còn em sao lại không thèm ngó ngàng tới anh?” Mục Ca nói. “Được rồi, điên khùng đủ rồi mau về nhà, chân anh không sao, mai hỏi bác sĩ xem xuất viện được không, nếu không trước hết về nhà đi, em xem anh tinh lực dồi dào lắm rồi.
56 Chương 55. Mùi thuốc súng nồng đậm Ở nhà đổi hai lượt quần áo, vẫn cảm thấy mùi khử trùng, do dự suy nghĩ một chút Nhược Hi hôm đó ở cạnh, mình cũng có mùi thuốc và mùi sát trùng, người cảm giác nóng bừng, một lát sau mới chuyển đổi cây gậy chống, từ từ gõ cửa, một chân vừa nhấc, lại rút về, cúi đầu lấy bật lửa châm một điếu thuốc, hít một hơi.
57 Chương 56 “Vậy thì cút!” “Không cút!” Cái này gọi là liếc mắt đưa tình ư, cô không biết, cô chỉ biết, giờ phút này, nét mặt của Lê Tử Trạm vô cùng kì quái.
58 Chương 57 “Thật ra thì, tôi không cần phải đối diện với tình huống buồn cười thế này, ở lại, chỉ là muốn nhìn xem, rốt cuộc em nghĩ gì. ” Lê Tử Trạm như có như không thì thầm bên tai cô.
59 Chương 58 “Càng tiếp xúc, em càng sợ. Anh căn bản chỉ là một đứa trẻ, mà em, đã cảm giác mình đã trải qua nhiều đau khổ, anh mặc dù chưa từng nói “anh thích em” nhưng em có thể nhìn ra được, nhưng là, không dám suy nghĩ nhiều.
60 Chương 59 Mục Ca đột nhiên đứng lên dùng sức ôm chặt lấy cô, vội vàng không kịp chuẩn bị, lại dùng toàn lực như vậy, ngay tiếp theo hai tay Nhược Hi bị buông thõng dưới thân.