1 Mở đầu “Muốn chết hả, có người nào đi xem mắt lại mặc blouse màu trắng?” Vẻ mặt giận dữ Thẩm Ly, thật muốn dùng cái khay làm vũ khí đập chết bộ mặt vô tội của Lâm Nhược Hi.
2 Chương 1 Đạo bất đồng bất tương vi mưu. “Không vội, hay chúng ta đi ra ngoài ăn?” Lâm Húc Thịnh mỉm cười xách va li vào trong nhà, lúc đi qua Mục Âm, còn cẩn thận lấy sợi bông ở trên tóc bà.
3 Chương 2 “Thật chưa từng thấy người nào như bạn, toàn thế giới chỉ có bạn mới hi vọng bạn trai của mình bị người khác vơ vét tài sản, mình vơ vét tài sản của anh ấy thì bạn được lợi gì?” Nhược Hi giật mình nhìn Chân Chân.
4 Chương 3 Đây chính là ưu thế của việc lớn tuổi hơn, tiểu tử này chỉ cao đến lông mày cô, ai bảo Nhược Hi lúc mười lăm tuổi đã cao 1m70, hoàn toàn có thể tận dụng chiều cao ưu thế cúi xuống, cục diện lập tức biến đổi lớn, đổi trắng thay đen, chỉ thấy Nhược Hi vẻ mặt đắc ý, “Tiểu tử, nhanh lớn lên, ta sẽ không chấp nhặt với ngươi!” Sau đó nhe răng kéo cánh tay Mục Ca, hắn cau mày tức giận nói: “Cậy mình hơi ột chút thì coi thường người khác”.
5 Chương 4 Lâm Nhược Hi liều mạng cảnh cáo bản thân, chủ động ôm ấp yêu thương đã là quá mất mặt, tuyệt đối không được chảy nước miếng, như vậy thật sự không có phẩm chất, càng không thể để lộ ra nụ cười háo sắc.
6 Chương 5 Không phải oan gia không gặp mặt. Nói thật, khi đó cô thật sự muốn tìm một bức tường đụng chết mình. Dù là ngay tại lúc này, cô cũng không muốn nương tay với mình.
7 Chương 6 Cạch một tiếng điện thoại bị cắt đứt, Lâm Húc Thịnh nhíu mày nhìn ống nghe trong tay. Đứa nhỏ này, vẫn quật cường như vậy, từ nhỏ chưa từng thay đổi.
8 Chương 7 Tất nhiên bạn học Mục Ca ngủ say như chết, bị người khác giữ chặt cằm cũng chỉ buồn buồn mấy cái, rồi im lặng, Lâm Nhược Hi ánh mắt khinh bỉ nhìn gương mặt ngủ say như chết của Mục Ca, cười lạnh đi trở về chỗ ngủ.
9 Chương 8 Khi Lâm Húc Thịnh và Mục Âm còn đang đạp xe như bò trên đường thì phía sau hai người bốn chân rất nhanh đạp xe nghênh ngang rời đi, Lâm Húc Thịnh ở đằng sau thấy thế vội gọi: “Các con đạp chậm một chút!” Hai người giống như là không nghe thấy, càng đạp nhanh, cuối cùng chân Nhược Hi bởi vì quán tính mất cảm giác khống chế, giống như là đang đạp vào “Phong hỏa luân”.
10 Chương 9 Nhược Hi nhìn hộp pate trong tay, không lên tiếng, cúi đầu mở cửa đi ra ngoài. Suốt dọc đường đi, cô như người mất hồn ôm hộp pate ngồi dựa vào cửa sổ xe bus.
11 Chương 10 Một cuộc tụ tập mập mờ! Đối với cuộc sống Đại học vất vả mà nói, ăn chực chính là một việc vừa đòi hòi công lực cao vừa đòi hỏi độ dày của da mặt.
12 Chương 11 “A aaaa, có người nói thủ thân như ngọc, nếu nói Hải Dật vì Thiều Nhi thủ thân như ngọc còn có người tin, cậu, ai thèm tin?” Giọng nói của một vị sư tỉ vang lên, đoán chừng trừ mấy người bọn họ, ngay cả khách ở các bàn khác cũng có thể nghe được rõ ràng.
13 Chương 12 Sau đó buổi sinh nhật biến thành một cuộc party tán gẫu chuyện cũ, Nhược Hi và Chân Chân nhàm chán vùi mình vào ghế sofa, ngủ. Sau khi tốt nghiệp có người tìm được cơ hội bay đi, tiếp câu chuyện là, năm đó có người nào đó mến người nào đó, người nào truyền cho ai tờ giấy nhỏ, ai với ai là cuộc tình tay ba, ai là kẻ thù.
14 Chương 13 Nhược Hi dùng sự tu dưỡng tốt đẹp của mình hỏi thăm tổ tiên mười tám đời Mục Ca, tất nhiên, ở trong lòng. Mà nhóc Mục Ca bây giờ hoàn toàn không biết núi lửa sắp bùng nổ, hắn còn cười rất thản nhiên: “Bà lão, tôi lên lầu trước, cô trấn an tốt hoàng tử bạch mã của mình đi, không hắn ta bỏ chạy, cô mấy chục năm sau cũng không ai thèm để ý đâu.
15 Chương 14 Nhược Hi bĩu môi, mặc áo khoác tới cạnh cửa ngồi xuống, lặng lẽ gọi một tiếng, bên ngoài không có phản ứng, chẳng lẽ hắn lạnh quá hôn mê? Không phải yếu ớt thế chứ? Xong rồi, nếu hắn thật sự bị làm sao, cô chắc sẽ bị cha lảm nhảm, đây chính là giày vò a.
16 Chương 15 Nhược Hi âm thầm thở dài: “Nghe lời, chúng ta sẽ hòa thuận. ” Thấy Mục Ca không phản ứng, cô đưa tay về phía trước, đặt trước mặt hắn. Kết quả Mục Ca vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Vậy cô phải đồng ý, về sau đối xử tốt với tôi, không bắt nạt tôi.
17 Chương 16 Nhược Hi gật đầu, ừ, à hai tiếng. Không biết trong hồ lô hắn ta đựng cái gì, ngàn vạn lần đừng khinh thường mắc bẫy của hắn. Cô nhắc nhở bản thân rồi chui vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh rửa mặt, thở dài, thật là muốn về nhà ngủ một giấc ngon cũng không xong, lục đục tranh cãi, mệt mỏi.
18 Chương 17 Vì thế cô tự tin nói: “Mình tin dù mình cái gì cũng không nói, anh ấy cũng sẽ không rời bỏ mình. ” “Mọi người xem, Nhược Hi bây giờ chính là nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao a.
19 Chương 18 Vừa thấy đã yêu, ban đầu chính là mù quáng. Không có thời gian dùng lí trí, quan sát khoảng cách, lại không biết người kia có phẩm chất hay không, lại càng không quan tâm có hợp với mình.
20 Chương 19 “Hải Dật, Đặng Chí Hạo đều như vậy. Bạn nói xem, có phải bọn họ đều cảm thấy mình quá nhàm chán, cho nên mới lấy mình ra làm lá chắn?” Nhược Hi uống đến nỗi hai mắt cũng mơ màng, đến rượu cũng rớt ra ngoài một nửa.