21 Chương 20 Mục Ca cười cười: “Không có gì, con xem ti vi, nên mới ầm ĩ như thế. ” Sau đó nhấc chân đạp cửa, đóng lại rất nhanh. “A… Nhược Hi có về không?” Mục Âm hỏi.
22 Chương 21 Hắn ngẩn người: “Không sao, cần phải vậy. ” “Cái đó, thật ra vừa rồi tôi không cố ý. ” Nhược Hi cắn môi lúng túng gần như muốn khóc. Xem ra đúng là mình thất tình nên mới mất đi lí trí, ngay cả cậu nhóc cũng không bỏ qua, đúng là làm người thất bại.
23 Chương 22 Nhược Hi đỏ mặt vất vả nói: “Không cần, tôi không muốn uống,… cậu đi ngủ đi. ” “Thật sự không uống?” Mục Ca nhìn dáng vẻ cô hình như còn chút khó chịu, vội vàng cầm khăn ướt lau khóe miệng cho cô.
24 Chương 23 “Cũng không phải, chính là lúc trở về nhà lại cảm thấy khó thở. ” Nhược Hi tránh né, cô không muốn nói, Chân Chân cũng không muốn xen vào quá nhiều.
25 Chương 24 Gõ cửa một lúc lâu, cửa mới mở, nhìn thấy chiếc quần jean cũng biết là Mục Ca, cô không ngẩng đầu đi vào trong, thầm run rẩy tự cảnh cáo mình, đừng nghĩ lung tung, không nên lộn xộn, kích thích đến hắn, hắn chỉ là một người ở chung phòng mà thôi.
26 Chương 25 Đây không phải vấn đề, quan trọng là tự dưng bụng Nhược Hi cảm thấy đau. Đoán chừng dì cả sắp tới, cảm giác đau nhói ở bụng dưới giống như người ta dùng khoan điện khoan ở trong bụng, rất đau.
27 Chương 26 Gọi một tiếng cô giáo. Đêm đó trong mơ của Nhược Hi, lúc thì là hình ảnh cốc sữa trong ngực Mục Ca, lúc thì là một người đàn ông dịu dàng cười ha ha vuốt đầu cô.
28 Chương 27 “Ai bảo cậu không chú ý học. ” Cô cưỡng từ đoạt lí, không hề có một chút áy náy. “Cô ra tay ác như vậy, nếu tôi không thể nói chuyện thì thế nào?” Mục Ca buông tay không che miệng nữa, Nhược Hi loáng thoáng nhìn thấy có chút máu.
29 Chương 28 “Được, tôi nhất định phải ăn cơm do cô tự tay nấu!” Mục Ca quả nhiên không chịu nổi dụ dỗ, hào khí vạn trượng lập tức đồng ý. Vớ vẩn, “Chuyện trước tiên là làm đúng, nếu làm sai, cậu phải nấu cho tôi ăn, còn phải rửa bát.
30 Chương 29 Nếu như là tôi sẽ yêu và coi trọng cô. Nhược Hi nhìn xung quanh bàn, không thấy cái gì có thể dùng để đánh hắn, đành phải để yên. “Ăn xong rồi, cô đi rửa chén.
31 Chương 30 Mà cô cũng từ từ biến mất trong tầm mắt hắn. Sau khi nghỉ hè sẽ tiến hành quân huấn, nhưng tháng tám lại có một hoạt động toàn thành phố, tất cả các huấn luyện viên được điều đi.
32 Chương 31 Lí do như vậy có lẽ là vì sự kiêu ngạo của Chân Chân, nhưng cũng là khó khăn của Nhược Hi. Về sau, thật lâu về sau, cô dần dần quên mình đã từng có một người bạn tốt như vậy, bây giờ, bên cạnh cô chỉ có đồng nghiệp, lúc tụ tập thì có bạn học, chỉ duy nhất, không có cái gọi là bạn tốt.
33 Chương 32 Cô cũng không muốn, ánh mắt chớp lóe, thấy Chân Châm mỉm cười nhìn, cô gần như không còn lực chống đỡ. Hải Dật ở bên cạnh, lại giúp Nhược Hi lấy khăn ăn, giúp cô nhặt lại dao nĩa, cư xử hoàn toàn tự nhiên đối với bạn tốt của vợ.
34 Chương 33 Xin lỗi, cô chính là như vậy. Không kêu đau, không than khổ, lòng chỉ có một ý niệm duy nhất đó là không thể để ba rời bỏ mình. Mẹ đã rời khỏi cô từ khi cô còn nhỏ, bây giờ cô đã trưởng thành, không thể tưởng tượng được sẽ thế nào nếu người thân cuối cùng cũng rời bỏ cô mà đi.
35 Chương 34 “Đừng!” Y tá suy nghĩ một chút mới nói: “Ba cô không cho tôi nói, tôi cũng không có biện pháp. Vừa mới đầu gặp. Bà ấy nói là người thân, tôi cũng không thể để người ta chờ ở cửa, nên cho bà vào.
36 Chương 35 Hôm sau Nhược Hi theo sắp xếp của bệnh viện đi học tập ở nơi khác. Thực sự có thể không cần đi, nhưng chủ nhiệm không chịu nổi sự khẩn cầu của cô, đành sắp xếp lớp học.
37 Chương 36 Cửa phòng khẽ mở, Mục Âm đứng đó. Hai người đang ôm nhau nghe thấy vội hoảng hốt quay đầu nghẹn họng nhìn chằm chằm vào bà. “Cô còn muốn dựa bao lâu?” Bên tai nghe được giọng nói của người nào đó, sao lại quen thuộc như vậy.
38 Chương 37 Nhược Hi di chuyển tầm nhìn, cảnh giác nói: “Nên đi ngay, không sẽ làm trễ giờ học buổi chiều. ” “Buổi chiều được nghỉ. Chúng ta có nửa ngày.
39 Chương 38 “Không thành vấn đề, có bỏ ra tất có hồi báo, cô không keo kiệt bỏ ra, tất nhiên tôi cũng không keo kiệt hồi báo. ” Khóe môi khẽ cong lên, tạo ra nụ cười quỷ dị.
40 Chương 39 Lê Tử Trạm với túi xách đưa tới, Nhược Hi ngửa mặt, trên người chỉ còn có áo lót, cô cũng không hoảng hốt nhận điện thoại: “A lô. ” “Bệnh tình của soái ca mà bạn quan tâm xảy ra tình huống mới, bạn có về không?” Giọng nói của Thẩm Ly vẫn như thường ngày, nghe vậy, Lục Dương sẽ không phải sống cuộc sống thực vật, hay phát hiện tình trạng gì khác.