21 Tiêu Duyệt hành tẩu gianghồ nhiều năm, lại đứng đầu một sơn trang, bị ảnh hưởng của việc đối ngoại, chonên nói được liền làm được. Nói ngày thứ hai giờ Thìn gọi Vương Bá chuẩn bị tốtxe ngựa, bất kể tính cách hắn thích đùa bỡn thế nào, quả thật liền đúng lúcđúng giờ làm được.
22 “Tiêu Duyệt ca ca, TiêuDuyệt ca ca, nàng là kẻ điên, nàng thật sự là kẻ điên. . . . . ”Tiêu Duyệt mới vừa ngồi vào chỗ của mình, đang thưởng thức một hớp trà lạnh,chỉ thấy Đường Lăng áo quần xốc xếch đẩy cửa, bộ dáng than thở khóc lóc, bộdáng vênh váo hung hăng ngày thường hoàn toàn biến mất, cũng có mấy phần điềmđạm đáng yêu.
23 Đầu hạ, trấn Thu Thủycũng không nóng, mát mẻ làm cho người ta nhầm tưởng bây giờ là tiết xuân thu. Mạc Phỉ vẫn thích loại cuộc sống chậm rãi nhàn rỗi, cũng không ngại loại cuộcsống vắng lặng, từ rất lâu trước kia, nàng rất muốn đến những nơi như trấn hoặcthôn trang, tuy rằng hiện tại thời không bất đồng, nhưng tương đương với thựchiện được nguyện vọng.
24 Không nhớ rõ cụ thể lànhư thế nào thoát khỏi thăng thiên, khi Tiêu Duyệt tỉnh lại, phát hiện đã sớm ởnhà trọ Duyệt Lai, hơn nữa Mạc Phỉ an vị ở bên cạnh, đang nắm vải ướt thay hắnlau mồ hôi.
25 Từ sau khi quen biết, MạcPhỉ nói cái gì, Tiêu Duyệt liền tin cái đó. Nhưng duy nhất đối với chuyện nàngphải rời đi, Tiêu Duyệt vẫn sống chết không chịu thừa nhận, luôn muốn muốn nóiđôi lời hoặc làm chút chuyện để giữ nàng lại.
26 Một đôi mắt ẩn tình, mộtâm thanh tự nhiên phát ra từ cổ họng, Nguyệt Phù nghe thấy Mạc Phỉ nói ra haichữ, ý cười càng đậm: “Nguyệt Phù vẫn là cách gọi trước kia, Tiêu công tử nếukhông chê, xin gọi Nguyệt Phù là Nguyệt Nhi đi.
27 Mạc Phỉ thoáng dùng sứcnắm lấy cổ tay hắn: “Trước sau mâu thuẫn, ngươi phúc bạc mệnh mỏng, sao còn cóthể hài lòng. ”A Trung mặt không đổi sắc, vẫn như cũ mỉm cười: “Xuân tiêu một khắc đáng ngànvàng, cô nương bước ra đời chưa lâu, không hiểu đạo lý này cũng không quan hệ,A Trung mặc dù học sơ tài mỏng, nhưng tất sẽ đem sở học trọn đời giao cho cônương.
28 Mạc Phỉ vừa lấp đầy bụng,lên lầu mở cửa phòng, chợt nghe thấy Mạc Đạo Hồn nói: “Tiểu Mạt Lỵ có biết, vìsao yên ổn lâu như vậy, ba ba lại muốn để cho Tiểu Mạt Lỵ trở về thân thể TiểuBùn không?”Nàng không nhanh không chậm đi tới cửa, thuận miệng trả lời: “Ta biết thì cònphải chờ ngươi nói sao?”Mạc Đạo Hồn cong môi, mười phần giống như tiểu hài tử: “Tiểu Mạt Lỵ chán ghétba ba như vậy, ba ba cũng không có tâm tình nói chuyện.
29 Gió mát ôn hòa, mặt trờimọc đã sớm lên đến đầu mây, lộ ra phân nửa vòng cung, giống như khuôn mặt tươicười khi nghịch ngợm vui đùa của hài tử, đem niềm vui chiếu khắp nhân gian.
30 Đại khái, bị người kháctheo dõi, đổi lại là bất kỳ ai cảm giác cũng thật không dễ chịu. Thậm chí làchán ghét. Đầu tiên bởi vì nhiều người khó phân biệt, Mạc Phỉ cho rằng người sau lưng làTiêu Duyệt, nhưng sau khi đang đi đột nhiên dừng lại, quay đầu trong nháy mắt,nàng nhìn thấy lại là một đôi lông mày như mực cau mà tựa như không cau.
31 Trăng sáng, sao thưa. Trấn nhỏ trong trẻo lạnh lùng nhất thời sáng lên vô số đèn đuốc, thanh âm cườiđùa bên tai không dứt, phảng phất ở gần, nhưng cẩn thận nghe kĩ, lại cảm thấynhư xa cách.
32 Nếu như muốn dùng một đạitừ để hình dung Diệp cẩn, đó chính là trầm mặc. Về phần hắn trầm mặc đến mứcnào, đoán chừng đã đạt tới cấp thần. Đối mặt với chất vấn của người khác, hắn rất ít nói; đối mặt với thống khổ toàntâm, hắn ngay cả mắt cũng không chớp; đối mặt với nghi ngờ trong lòng, hắn vẫnnhư cũ giữ vững trầm mặc, cũng không hỏi đến.
33 Phan Đạt đầu tiên là caumày, sau lại nhướng mày: “Ván cờ cờ ngươi chưa chắc có thể thắng, bởi vì tacũng có nước cờ chiếu tướng. ”Khuôn mặt Mạc Phỉ lộ vẻ khó xử: “Quả nhiên da mặt của ta còn chưa đủ dày.
34 Thời khắc lãng mạn nhấttrong phim, trong tiểu thuyết cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Mạc Phỉ xácthực bị ôm thật chặt, nhưng nàng phân biệt được rõ ràng, một giây kế tiếp lậptức đẩy Diệp Cẩn ra, bưng tai nhẹ nhàng vuốt nhẹ chỗ ngứa, có chút cảnh giácnhìn hắn.
35 Kim tiêu xuyên qua câydương, xuyên thủng hai gốc cây nhỏ, cuối cùng gắt gao cắm vào một thân cây lớn. Thiếu niên nho nhỏ một thân huyền y, đón gió mà đứng, động tác tao nhã thảnnhiên, lại mang theo một chút tàn nhẫn.
36 Khí huyết dâng trào, mặtcủa Mạc Phỉ rất nhanh liền nhuộm một rặng mây đỏ. Bị gắt gao vây trong lồngngực, không động không giãy cũng không nói chuyện, tin tưởng bất luận là ngườinào, cũng sẽ lầm tưởng nàng là chấp nhận.
37 Lúc ánh tà dương vắt quacành cây lay động là lúc Mạc Phỉ mang theo tâm ý đã quyết định tốt, trở lạisườn núi phía trước. Tiểu Thạch Đầu sớm cung kính chờ đợi đã lâu, vừa thấy nàng đến lập tức nghênhđón: “Tiểu tỷ tỷ, thực sự không sao chứ?”Mạc Phỉ lắc đầu, lại nhìn thấy một con gà nướng đang lơ lửng trên không trung,cười nói: “Ta có thể có chuyện gì, cho dù có chuyện cũng là bụng có chuyện.
38 Mọi người nín thở, tất cảđều im lặng. Đối tượng Trương nói xằng khiêu khích là ai? Là Chung lão bản đạichưởng quỹ Vạn Hương lâu chỉ tốn một năm ngắn ngủn liền thanh danh vang dội!Nghe đồn hắn nhận được chân truyền của cao nhân, luyện thành một thân giõi võcông, nghe đồn hắn có thể dùng hạt châu bàn tính đánh xuyên qua xương vai mộtngười, nghe đồn hắn từng trước mặt ôn hòa để cho kẻ ăn cơm chùa bỏ đi, sau lạicó người phát hiện thi thể người nọ vỡ nát sau núi.
39 Đi theo Mạc Như tới mộtnơi hoang vu, lúc này mới dừng lại. Nhưng sau đó, hai nàng ai cũng không mở miệng nói trước. Trạng thái này liêntục kéo dài hơn nửa canh giờ, Mạc Như cuối cùng thiếu kiên nhẫn, hừ trước mộttiếng: “Không nghĩ tới cuối cùng lại bị đoán được.