21 Chiếc xe moto lao vụt qua thắng 1 tiếng gấp gáp làm mọi người đang đi đường phải ngoái lại nhìn…Bin mau chóng né người kịp tránh nhưng cũng ko may mắn mấy khi bị tên lái xe bạt mạng đó quẹt phải làm anh ngã nhào xuống… Tim nó như ngừng đập, mặt ko còn hột máu, tay chân như bị hút hết sức lực… nó run rẩy từng bước loan choạng chạy đến bên Bin…_Bin…anh…anh ko sao chứ – Nước mắt nó bỗng lăn dài, miệng nấc từng cơn, người run lẩy bẩy_Ừ… anh ko sao, bị té trầy trụa chút thôi – Bin xoa xoa cái đầu cười chấn an nó – Kìa, đừng khóc nữa, anh ko sao mà – Bin nhìn nó âu yếmNó bỗng ko làm chủ ôm chầm lấy Bin… làm anh chàng vừa bất ngờ vừa hạnh phúc…_Anh ko đc như vậy nữa nghe chưa, lúc nãy anh có biết tim em như muốn nổ tung ra ko…anh biết em sợ lắm ko hả – Nó khóc nức lên, lấy tay đánh vào Bin trách mócBin như người trên mây khi nghe nó rót từng lời vào tai, anh ngập tràn sung sướng ôm siết lấy nó, trái tim anh nhảy múa phấn khích, lòng dạt dào yêu thương, đôimôi nở 1 nụ cười hạnh phúc mặc dù thân thể đầy những vết thương…Nó run…run từng hồi… trong phút chốc nó đã tưởng vụt mất thứ gì đó… Có lẽ nó đã có cho mình 1 câu trả lời…….
22 _Yumi, Yumi… Con tôi – Mẹ Yumi thống khổ gào lên thảm thiết ôm lấy thân xác con gái trong phòng bệnhBin và Kan cũng ko nén đc nỗi đau mà lăn dài những dòng nước mắt… chỉ có Gen… anh ko khóc…ko khóc hay ko thể khóc đc nữa… vì trái tim anh đã tan nát, 1 người ko có trái tim thì cũng giống như 1 xác chết thôi… ko cảm xúc… Trái tim anh đã chết theo người con gái đang nằm kia…Yumi nằm đó, đôi mắt nhắm như ngủ, chỉ khác là cô ấy ko thở, cho đến chết, cô vẫn nghĩ về Gen, trên môi cô nở 1 nụ cười nhẹ nhàng như làn gió xuân… cơ thể tả tơi, khuôn mặt đầy những vết thương nhưng ko làm mất đi đc vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng của cô… Yumi lúc này đẹp như 1 thiên thần đang say giấc, nhìn cô bé thật bình yên……_Sau cái ngày đó,ko còn ai nhìn thấy mẹ Yumi nữa, có người nói bà ấy vì ko vượt qua 2 cú shock liên tiếp nên đau buồn mà chết, cũng có người nói bà ấy hóa dại, nhưng ko 1 ai gặp lại bà ta kể từ đấy…còn Gen…nó tự nhốt mình trong phòng, ko ăn uống, nỗi đau cào xé đánh vật nó 1 thời gian dài… và kể từ đó ko ai nhìn thấy nự cười nó nữa… – Kan nghẹn ngào với kí ức buồn dù anh ko thể đau bằng Kan nhưng mất đi 1 người bạn cũng là nỗi mất mát quá lớn trong mỗi người….
23 _Kan, anh nghĩ sao về chuyện của Rain và Bin? – Sunny rầu rầu cúi mặt đăm chiêu_Rain là em gái anh, anh dù thế nào vẫn yêu thương nó hơn hết, mọi quyết định của nó anh ko muốn xen vào, chỉ cần nó hạnh phúc là được… – Kan trầm tĩnh trả lời_Thế anh Gen phải thế nào hở anh? – Sunny lo lắng_Anh biết, tụi anh quen nhau từ cấp 2 đến giờ, tụi anh cũng như anh em, vết thương cũ về Yumi đối với nó vẫn chưa lành, nay con Rain ngốc nghếch lại rạch thêm vào trái tim nó… – Kan trầm trầm giọng buồn tênh cúi gầm mặt… rồi lại ngước lên nhìn trời đánh 1 hơi thở dài… – Biết sao được, chúng ta chỉ là người ngoài, ko thể xen vào chuyện của họ, làm anh…anh ko thể ép Rain phải bên cạnh ai, vì điều đó chỉ làm cho tất cả đều đau khổ_Anh à? – Sunny rưng rưng nhìn Kan – chúng ta thật sự ko thể làm gì giúp họ sao_Chúng ta tốt nhất đừng xen vào, hãy cứ để họ tự giải quyết… cứ bình thường như vậy lại tốt hơn – Kan xoa đầu Sun an ủi_Ưm… Rain dạo này… cười gượng quá – Sunny cười buồn thở dài….
24 _Kìa anh!! Sao lại bỏ đi 1 mình vậy? – nó chu mỏ giả vờ dỗi_Lo ôm người khác quên tui mất rồi ở lại làm gì – Bin cũng giả vờ giận lại_A!! anh ghen àh? – Nó tí tởn chớp chớp mắt nhìn Bin_Xì!! Ai thèm chứ – Bin cau mày liếc nó 1 phát rồi giả vờ vô tình_Thế àh? – Nó bịt miệng cười khúc khích_Em cười gỉ chứ? – Bin tự nhiên nổi cáu_Đỏ hết mặt oy’ còn bày đặt xạo…hihihihihi – Nó cười òa ra khiến mặt Bin đỏ hơn_Em dám trêu anh à? – Bin hét lên rượt theo nó_Lều…hehehehe.
25 Nó chạy ra khỏi cửa… trước mặt nó là 1 cánh đồng cỏ lau rộn mênh mông bên cạnh 1 cái hồ nước lớn…_Nơi này… – Nó thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh_Bắt nóTiếng thét man rợ và tiếng bước chân dồn dập làm nó giật mình nhận ra hoàn cảnh và chạy bán sống…Nó chạy…chạy… chạy … bước chân dần rã rời, ko còn chút sức lực… mắt bắt đầu hoa lên, hơi thở khó nhọc… tai nó chỉ còn tiếng văng vẳng thét gào… nó gần như ngã khụy_Dồn nó đến bờ hồ rồi bắt nóNó chạy ko xác định được phương hướng … nhưng nó ko cho phép mình bỏ cuộc… còn Bin…Bin cần nó… 1 nguồn sức mạnh vô hình giúp nó tiếp tục bước… nhưng trời ko thương kẻ ở hiền… nó bị vây đến bờ hồ… cả đám tạo thành 1 vòng cung dồn nó lại, nó sợ hãi giật lùi về phìa sau… bọn cô hồn cứ cười nham nhở tiến từ từ về phía nó như mèo vờn chuột… nó hoảng loạng lùi về thì vấy phải khúc cây ngã nhào…mau chóng lấy lại bình tĩnh… nó thở dồn…mắt căm thù nhìn lũ chó cứ tiến gần… tay quờ quạng chụp lấy khúc cây… nó đứng dây như 1 võ sĩ kiếm đạo… chúng cứ dồn nó về đến khi sát bờ hồ, nó ko còn đường nào khác để chạy… 1 tên tiến lên tính bắt lấy nó thì bị nó dùng gậy đập thẳng vào đầu bất tỉnh…_Con khốn – 1 tên khác tức tối bước lên hùng hổNó đập túi bụi ko kịp đỡ rồi đá cho hắn 1 cú… dù nó thế nào thì cũng ko thể chóng đỡ nhìu hơn… sau khi chạy trốn đã rút ko ít của nó sức lực… giờ hạ được 2 tên lực lưỡng khiến sức chịu đựng của nó lên đến đỉnh điểm… mắt nó hoa lên… hơi thở càng ngày càng khó khăn…_Coi bộ mày cũng khá nhỉ? – Ả Mary cười nửa miệng ngạo mạn từ đằng sau bước lên_Hừ!!! – nó hừ khinh ả 1 cái ko nói gì_Bắt nó – Ả hất mặt ra lệnhNó sợ hãi giật lùi về phía sau mà quên mất mình đang đứng sát mé hồ……Ùm…1 tiếng rơi động của vật nặng chạm vào nước vỡ òa… tất cả như chìm vào im lặng…_Mau…mau lôi nó lên – Ả Mary run lẩy bẩy, tay ôm lấy miệng, chân ko còn chút sức lực ngồi huỵch xuống … Có vẻ như cảnh tượng vừa rồi nhắc cho ả nhớ đến 1 tội ác mà chính ả ko ngờ tới……Nó cơ hồ…thân thể nhẹ tênh ko chút sức lực… nước tràn vào tai…vào mũi… vào miệng…nó cứ chìm dần…chìm dần… mắt lim dim trong làn nước…mọi vật từ từ tối dần…tối dần rồi cuối cùng chỉ còn 1 chấm trắng nhỏ… và biến mất…_Rain…Rain…tỉnh lại đi con – Mẹ nó nắm tay khóc thảm thiết khi nhìn nó_Rain, mày tỉnh lại đi- Sunny khóc nấc gọi_Chị Rain… mở mắt nhìn em đi – Boo khóc thút thít nép vào Gun…Nó cơ hồ nghe tiếng gọi của mọi người gọi… nhưng mí mắt nặng như đeo chì…khó khăn lắm nó mới mở mắt ra được… ko biết nó đã ngủ bao lâu rồi… đầu óc quay cuồng…mắt khó khăn mở ra thì vội nhắm mắt lại vì ko quen được ánh sáng…_Rain, con tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi – Mẹ nó mừng rỡ_ưm…ưm – cổ họng nó khô khóc, đau rát ko cất được lời_ Mày sao rồi? – Sunny đứng cạnh Kan lo lắng hỏi nó_Chị cảm thấy trong người thế nào? – Gun và Boo hỏi_Ưm… tôi… tôi…ưm… đang ở đâu? – Nó nheo mắt, mặt nhăn nhúm lại khó chịu_Con đang ở bệnh viện, con bất tỉnh suốt 2 ngày nay rồi… – Mẹ nó nói trong nước mắt_Bất tỉnh, 2 ngày rồi ư – nó nhíu mày, tay giựt giựt trán… 1 mảng hồi ức mờ mờ như sương đang dần hiện ra…_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Nó hét lên, tay ôm đầu như nhớ ra tất cả_Rain…- Mọi người hốt hoảng lo lắngNó nhớ…nó nhớ tất cả…tất cả như thước phim chiếu chậm… nó bị đánh…bị rượt đuổi… Nước mắt nó tràn ra sợ hãi, tay ôm lấy đầu lắc mạnh khi cái cảnh nó té xuống hồ… mọi thứ…mọi thứ tràn về…và…_Anh…anh Bin…anh Bin – Nó lẩm bẩm như kẻ điên – Mẹ…anh Bin…anh Bin đâu…anh ấy bị chảy máu, bị đánh…bị đánh – nó hoảng loạn thất thần_Kìa con, Bin ko sao? Nó nằm ở phòng bên cạnh thôi, con cứ nghĩ ngơi khỏe rồi qua thăm nó – Mẹ nó nắm tay nói với nó_Mẹ… con muốn gặp anh ấy…mẹ dìu con qua gặp anh ấy đi mẹ – Nó khóc lóc níu lấy tay mẹMọi người im lặng nhìn nó ko thốt nên lời… Mẹ nó lắc đầu ko đành nhìn con gái như vậy nên nhẹ nhàng đỡ nó dậy, dìu nó bước qua phòng Bin…Anh nằm trên giường mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao tuy rằng những vết thương chưa lành, vết bằm trên mặt vẫn chưa tan hết, đôi môi khô cằn nứt nẻ, ó nhìn anh mà lòng đau chợt ko cầm đc nước mắt… Nó run run đến gần giường, nâng bàn tay to mềm luôn bảo vệ nó, nó siết chặt hôn nhẹ lên đó… Trong cơn mơ nửa say nửa mộng, đôi môi ấm nhẹ chạm vào da thịt khiến Bin tỉnh giấc…_Anh…anh tỉnh rồi àh? – Nó run giọng cười nóiBin cười hiền nhìn nó triều mến…_Anh tỉnh từ hôm qua, nhưng nghe em vẫn còn mê man chưa dậy, anh rất muốn sang thăm em nhưng ko đc, bây giờ gặp em ah cũng bớt lo rồi_Anh… – Nó xúc động nhào lên ôm lấy Bin khóc nức nởĐôi môi khô rát của anh nở 1 nụ cười hạnh phúc… Nhìn thấy con gái hạnh phúc… mẹ nó cũng trút 1 hơi thở nhẹ nhõm…_Rain… anh có 1 quyết định – Bin bỗng trầm giọng mang vẻ cương quyết_Chuyện gì vậy anh – nó ngẩn lênBin lấy tay lau đi những giọt nước mắt lắm trên má nó…mắt mông lung nhìn lên trần nhà trắng xóa…_Anh muốn em cùng anh đi du học1 thời gianNó tròn xoe mắt, tai ù đi… nó ko biết mình vừa nghe gì…_Anh… anh nói gì – Nó sững sờ hỏi Bin_Anh sẽ đi du học 1 thời gian, anh muốn em đi cùng anh, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm – Bin nhìn nó, tay nắm siết lại_Em…em…nhưng… chuyện này…chuyện này đột ngột quá – Nó hoang mang_ko sao, mẹ thấy Bin nói đúng đấy – mẹ nó từ ngoài bước vào_Mẹ – nó ngạc nhiên_Con hãy đi du học cùng Bin đi, mẹ sẽ làm thủ tục cho con… – Mẹ nó cười hiền vuốt nhẹ mái tóc nó_Con…con… – Nó lắp bắpTâm trạng hỗn độn, liệu đây có đúng là giải pháp tốt nhất cho nó bây giờ ko?… ko ai nói cho nó biết nó phải làm gì… Nó đi như vậy có lẽ tốt… lòng nó trống trãi và thật sự đang đắn đo, rối như tơ vò…_Em hãy làm thế đi… Bin nói đúng đóMọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói bất ngờ…_Anh Gen… – Nó bất ngờ, nhìn Gen bước vào cùng Kan và Sunny_Bin nói đúng, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm nữa, hãy cùng Bin đi du học đi -Gen nhìn nó, mặt lạnh thoáng nét buồn_Anh…_Tao thấy đúng đó – Kan cũng lên tiếng_Ừ – Sunny đồng tìnhThấy mọi người đồng tình và đều lo lắng cho nó… nước mắt nó chực trào, nó mỉm cười trong nước mắt gật đầu đồng ý… Mọi người ai cũng vui cho nó… ko ai phát hiện có 1 người đã âm thầm rời khỏi phòng……Gen bước đi trên hành lang bệnh viện…lòng anh vỡ nát… mang 1 nỗi đau bước đi…anh mỉm cười đau khổ tự an ủi cho mình… anh đã làm đúng…anh phải để nó đi…nó rời xa anh… như vậy anh mới có thể cố quên nó đc… và bảo vệ nó……_Nếu anh rời bỏ cô ta, em sẽ ko gây hại cho cô ta và gia đình anh nữa… Anh hãy suy nghĩ đi – Ả Mary điêu ngoa liếc mắt nham hiểm nói với Gen…Từng lời nói của ả vọng lại trong trí nhớ… Gen siết chặt tay,nghiến răng căm hận rảo bước nhanh hơn…….
26 Quý khách đi chuyến bay… Xin mời chuẩn bị… máy bay sắp cất cánh…_Kìa!! Mau đi, máy bay sắp cất cánh – Sunny như gặp cứu nhân vội vàng giục nó giải vây tình thế_Mình đi thôi em – Bin cũng nắm tay kéo hối thúc nóNó ngập ngừng… nhìn Kan và Sunny đầy lưu luyến…nó ôm chằm 2 người 1 lần nữa mới đi, ko quên ngoảnh lại nhìn chăm chú… Kan và Sun vẫn đứng nhìn theo bóng nó vẫy tay… lòng nó nhộn nhạo 1 cảm xúc khó tả… có chuyện gì?… linh cảm mách bảo cho nó điều đó… nhưng bây giờ nó phải đi… mọi thứ với nó bây giờ ko còn quan trọng nữa… nhưng sao…bước chân nặng nề quá…còn thứ gì đang níu kéo nó????…_Rain… Rain… em sao vậy? – Bin thấy nó ngẩn ngơ nên lo lắng hỏi_Ơ!!! Em… – Nó giật mình_Em mệt à?_Ko ạ_Vé em đâu? Chúng ta đi thôi_Ưm…dạ – Nó loay hoay tìm vé trong giỏ……Ring…ring…ring…Tiếng chuông đổ làm nó giật mình…_Alo…Boo???? – Người gọi lại là Boo khiến nó có chút ngạc nhiên_Chị Rain… Nó cắt điện thoại, buông thỏng tất cả… nó vừa nghe gì?…chuyện gì thế này?… ko…đó ko phải là sự thật…_Rain – Bin hét gọi tên nóNó lao vụt đi như gió…mặc kệ phía sau vọng lại tiếng gọi ngạc nhiên sửng sốt của Kan, Bin và Sunny…_Taxi!! – Nó chạy ra đường lao đến chặn 1 chiếc taxi đang định lăn bánh khiến 1 tiếng thắng xe vang lên chói tai_Cho tôi đến nhà thờ… Nhanh lên – Nó như hét lên_Vâng…vâng… – Ông tài hải hốt khi bị nó hét bên tai, cho xe đi đến nơi nó yêu cầuNó ngồi trầm ngâm, 2 tay đan vào nhau siết lại…người nó run lên từng hồi… lòng se sắt quặn lại…bên tai văng vẳng từng lời của Boo.
27 _Buổi hôn lễ kết thúc tại đây – Người phụ nữ lãnh đạm tuyên bố… mắt phượng sắc sảo chiếu thẳng cha con Mary mà đâm vằm căm hận_Hồ đồ – Lão ta gầm lên_Tiện nhân… bà tưởng bà là ai mà dám ngăn ta… – Ả Mary ko chút lễ độ kiêu ngạo nói_Mau cút khỏi đây – Lão già cũng ko khỏi lo âu nên cố tình tống cổ người phụ nữ đó điMột top vệ sĩ khác kéo đến toan lôi bà đi…Gen nhanh chóng lao lên chắn trước mặt người phụ nữ… lòng anh hiện giờ đang dậy lên từng hồi sóng khó tả…Lũ vệ sĩ ko kiêng dè tiếp tục xông lên… nhưng chưa kịp đụng đến thì từ ngoài cửa… 1 đoàn người hùng hổ lao vào…nháy mắt thế cục đảo ngược… Cả khán phòng tròn mắt kinh ngạc… Người phụ nữ lập tức trên khuôn mặt nở ra 1 nụ cười ủy mị…sung sướng… khóe mắt tràn 2 giọt nước ấm…_Cha con các người… trả giá đi… – Người phụ nữ băng thanh cất tiếng như 1 lời phán xét cho cha con ả Mary_Cái…cái gì? – Ả Mary sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh mét… – bà…bà…dám phá hôn lễ của ta – Ả lập tức khôi phục khuôn mặt tức giận xông thẳng đến người phụ nữ như muốn xé bà ta ra thành từng mảnh…_Đứng yên… chúng tôi là cảnh sát – 1 người mặc bộ vest đen bước vào, chìa ra 1 huy hiệu cảnh sát đặc nhiệm_Cảnh…cảnh sát…sao…sao…sao lại – Lão già mặt tái nhợt lắp bắp… lòng đoán đc sắp có chuyện ko hay_Lão đại, Mary…Các người đã bị bắt – Viên thanh tra bước đến dõng dạt nói_Cái…cái gì…bắt…bắt – Mary và lão đại miệng lắp bắp mặt trắng bệch ko còn giọt máu nói_Tôi đã có đầy đủ chứng cớ về việc hối lộ, trốn thuế, mua bán hàng cấm,… và 1 số hành vi phạm tội khác của ông…Ngoài ra còn có chứng cứ về tội giết người của ả 5 năm về trước – Người phụ nữ bước lên kiêu hãnh, lạnh lùng nói_Bà…bà… tại sao…tạo sao lại phá hoại lễ cưới của ta – Ả Mary mặt tuy thất sắc nhưng ngữ khí vẫn đầy câm hận nhìn bà rống lên mất tự chủ_Lễ cưới của ngươi ư?… hahahahaha – Bà bất chợt cười lên man rợ, pha chút nỗi chua xót – Nó vốn ko phải lễ cưới của ngươi…mà là của con gái ta_Con…con… con gái bà – Ả Mary cứng mặt, trắng dã,người run rẩy sợ hãi – Bà…bà…bà…rốt….
28 _Xin lỗi anh…này…anh gì ơi… – 1 giọng nói trong trẻo khẽ gọiBin nhíu mày có hơi giật mình khi nghe ai nói “xin lỗi anh” nhưng vẫn lặng thinh ko cục cựa… cho rằng gọi ai ko phải gọi mình…_Này…xin lỗi anh… – chủ nhân giọng nói trong trẻo đó lại vang lên, lần này còn lay nhẹ anh nên đích thị ko nhầm đc_Cái gì? – Bin nhíu mày giận dỗi…vốn tâm trạng đã ko tốt lại còn bị phá giấc ngủ khó khăn lắm mới làm tân trạng ổn định_Này!!! Anh kia…tôi cần nói chuyện với anh… sao đẹp trai mà bất lịch sự quá vậy – giọng nói trong trẻo có vẻ pha chút tức giận và châm chọcLần này Bin ko thể ko ngóc đầu dậy nhìn chủ nhân của giọng nói chết tiệt đó… Đập vào mắt anh là 1 cô gái có mái tóc vàng óng dài chấm lưng, khuôn mặt tròn xinh xắn, đôi mắt xanh lanh lợi, sáng lấp lánh và làn môi hồng nhỏ dưới chiếc mũi xinh thẳng tắp… 1 cô bé xinh xắn ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên…_Anh nhìn đủ chưa? – Cô bé lên tiếng khó chịu hỏi khi thấy Bin cứ ngây ra nhìn mình chòng chọc…đúng là tên bất lịch sự màBin thu hồi ánh mắt… có chút ngượng phớt thoáng qua…nhưng anh nhanh chóng lấy lại khuôn mặt baby bực bội pha chút lạnh băng…_Có chuyện gì – Anh hỏi lại mà ko thèm nhìn đối phương lấy 1 cáiCô náng bực tức thật sự nha… khinh người quá đáng mà…_Xin lỗi… hình như anh ngồi nhầm chỗ rồi – Co bé khoanh tay trước ngực hất mặt nóiBin quay sang nhìn bộ dáng khinh khỉnh của cô bé có chút mắc cười…nhưng ko khỏi khó chịu khi thấy người khác coi thường mình tới vậy_Cô điên à? – bin lạnh lùng châm biếm hỏiRõ ràng số ghế 25 của anh…lầm là lầm thế nào đc chứ… muốn gây sự à?…chọn ko đúng lúc rồi_A!!! anh thật là đồ…đồ – Cô bé ức chế mặt tức đỏ mặt_Đồ gì… cô đúng là đồ ko biết điều…giờ thì đừng làm phiền tôi nữa – Bin kéo chiếc mũ sụp xuống dựa người ngủ tiếp_Anh đứng dậy cho tôi….
29 …Cạch…Sinz lập tức xô ghế chạy thẳng ra ngoài… Bin cầm cặp vụt đuổi theo… “phen này còn lâu mới để cô chạy thoát”Sinz khóc dở chạy vù vù…đầu ngoái lại thì lại nhìn thấy Bin mỗi ngày 1 gần… Chân ngắn sao so được với chân dài =))……bịch…_Tôi xem cô chạy đc nữa ko? – Bin túm cổ áo Sinz từ phía sau lôi lại…mặt đỏ phừng phừng thở hồng hộc_Hộc hộc…buông ra…buông tôi ra… – Sinz vùng vẫy_Dám đạp tôi,đá tôi mà đòi chạy à? Lần này cô có chạy đằng trời – Bin xoay nhỏ lại đối diện nhìn mình,tay giữ chặt đôi vai bé nhỏ gầm gè đe dọa“Huhuhu… đợt này mình chết chắc rồi…phải thoát ra mới đc”_Tôi xem hôm nay cô bình an thoát thế nào – Bin cười đểu nhìn nhỏ nói khiêu khích_Hì!!! Cái này là anh nói nhá… có gì tự mình gánh lấy – Sinz nhoẻn 1 nụ cười ranh mãnh…phập…_AAAAAAA – Bin hét lên 1 tiếng ôm lấy tay_Ble’!!! đồ ngốc – Sinz vừa thoát đc khỏi tay Bin lập tức phắn mất dạngBin xì khói lỗ tai nhìn dấu răng in trên ngón tay mà tức muốn điên…“AAAAAA!!! Thù này ko trả…thề ko phải thằng Bin” – Khói bóc lên cao…1 ngọn núi lửa phun trào…1 lời thề đc mặc định =))…Mang cục tức trở về khách sạn thu dọn đồ đến nhà người bạn của mẹ… miệng anh chàng ko ngừng lẩm bẩm **** rủa “con mèo” kia…Bắt 1 chiếc taxi đi thẳng đến địa chỉ mama cho… anh chàng đứng ngoài cửa ngắm nhìn ngôi biệt thự màu trắng tinh khôi đẹp mắt ko khỏi xuýt xoa……Kính kong…_Xin hỏi ai vậy? – tiếng 1 người phụ nữ vọng ra từ chiếc chuông_Cháu là Bin ạ_A!!Bin hả cháu…vào đi – Người phụ nữ reo mừng nói…_Chào cháu…cô là bạn mẹ cháu…thật vui khi cháu đồng ý đến sống ở nhà cô – Người phụ nữ trạc tuổi mama, mái tóc đen chính gốc châu Á,đôi mắt đen hiền dịu niềm nở chào đón anh_Từ nay cháu làm phiền gia đình rồi ạ – Bin lễ phép cuối đầu chào_Ko sao…ko sao… ông nhà cô 1 mực bảo cô gọi cháu đến sống cùng đấy -Người phụ nữ vui vẻ nói dắt Bin vào nhà_Cháu cảm ơn ạ – Bin cười lịch sự đáp_Nhà cô còn 1 đứa con gái cùng tuổi với cháu… Hai đứa bằng tuổi chắc hợp nhau thôi_Dạ – Bin cười hiền đáp_Con!!! Khách đến nhà rồi… mau ra đón khách mau – Bà gọi với vào nhà_Dạ mẹ – trên lầu vọng xuống 1 giọng trong trẻo kèm theo tiếng bước chân vội vãBin loay hoay kéo vali vào nhà…_Xin chào_Xin chào – Bin cũng lịch sự đáp lại khi nghe tiếng chào hỏi ngẩng mặt lên……xoẹt…đùng…Nghe như sét đánh ngang tai…_Đây là con gái cô… nó tên SinzCả cái đất California này bộ ko có ngóc ngách hẻm hốc nào đi hay sao mà cứ đâm đầu vào đây vậy hả trời… Oan gia ngỏ hẹp mà TT ^ TT…4 con mắt trợn lên muốn văng ra ngoài…_Cô…cô… – Bin ko thể tin nữa…tới mơ cũng ko tin nổi là lại…_Anh…anh – thêm 1 người đồng tâm trạng hoảng loạn_Sao vậy? 2 đứa quen nhau à? – mẹ Sinz ngạc nhiên nhìn thái độ 2 đứa hỏi_Cô ta… – Bin định nói gì đó…_Á!!! Xin chào bạn… ‘ lần đầu gặp bạn’…từ nay chúng ta giúp đỡ nhau nhìu nhé – Sinz hét lên ầm trờiBin tròn mắt ngạc nhiên ko hiểu gì…_Có chuyện gì sao? Ko phải mày lại gây chuyện gì chứ hả con kia – Mẹ Sinz bẻ 2 tay rôm rốp vào nhau gầm gè hỏi khi thấy thái độ bất thường của con gáiMặt Sinz biến sắc…_Ko…ko có mà mẹ… con…con có bạn ở cùng nhà nên…nên phấn khích chút đó mà – Sinz chối phăn phắt – Con lần đầu tiên gặp cậu ta mà_Thật ko? – Mẹ Sinz nhìn nhỏ trừng trừng – Có phải ko Bin – Bà cười hỏi BinSinz phóng thẳng 1 cái nhìn chết chóc “gật đầu mau”…Bin bị 2 mẹ con quay đến nhức đầu ko hiểu cái mô tê gì gật đầu như giã tỏi… Mẹ Sinz dịu xuống mỉm cười_Vậy cháu đem đồ lên phòng đi…phòng cháu tầng 2, bên phải – bà niềm nở chỉ dẫn ân cần – Sinz, dẫn Bin lên phòng đi… nếu tao biết mày ở trường gây chuyện gì thì coi chừng – Bà quay lại ra lệnh kèm theo 1 lời hăm dọa =))Thấy mama vào bếp rồi Sinz mới thờ phào 1 cái…_Thì ra cô sợ mẹ – Bin thù lù phía sau nói nhỏ vào tai SinzSinz giật bắn mình quay lại nhìn Bin trừng trừng…_Cảnh cáo anh…chuyện ở trường tuyệt đối ko đc để mẹ tôi biết – Sinz hoắc mắt nhìn Bin hăm dọaVốn mama cô dữ như cọp…cô nàng lại quậy long trời… nhưng trước mặt mẹ lại phải luôn sắm vai ‘cô gái nhu mì’ nếu ko cô sẽ ko chu toàn đc cái mạng này…Nếu biết việc mình hung hăng thì… =))_Còn phải coi thái độ của cô…tôi ko đảm bảo đâu – Bin cười ma quỷ nhìn Sinz_Anh… – Sinz tức nghẹn họng_Xách hành lý lên phòng cho tôi – Anh nói tay đút túi quần thong dong bước lên lầu để lại phía sau nhỏ kệ nệ hành lí của anh vất vả đi lên_Hộc…hộc…anh dọn hết cái nhà bên đó sang đây sao vậy hả? – Sinz vất vả mồ hôi nhễ nhại phì phò đem hết hành lí của anh quẳng vào phòngBin cười khẩy khoái chí nhìn nhỏ thở hồng hộc…_Cám ơn cô…Từ này mong cô “giúp đỡ nhìu” – Bin cười ma mãnh nhấn mạnh đầy hàm ý…Rầm…Anh chàng công nhận thù dai ác… cô nàng vừa vất vả 1 phen thở chưa xong đã ko lịch sự đẩy thẳng người ta ra ngoài sập cửa vô tình =)) làm cho ai kia đứng ngoài cửa mà sôi máu…_Cái đồ chết dẫm bất lịch sự…chết đc chết đi…sống trên đời còn loại người như mi hả? – Sinz tức tối đá thẳng vào cánh cửa trút giận_Cái gì thể hả? – Nghe tiếng động…mama Sinz thét vọng lên_Á!!! Ko có gì mẹ ạ – Sinz hoảng hốt đáp…tức giận bỏ về phòngTrong này, cái tên “cội nguồn của sự việc” nằm trên giường cười ngặc nghẽo…cười đến độ bụng thắt lại vì đau mới từ từ thôi cười …Anh thả mình xuống giường…tay đặt lên trán… mắt nhắm lại để tâm hồn rơi vào khoảng lặng…anh ghét như thế này… mỗi lần yên tĩnh anh lại nhớ nó…“Haiz…” – đánh 1 hơi dài… lại tự nhiên mỉm cười khi nghĩ tới cái bổn mặt tức giận của Sinz mà thỏa mãn…Hình như nhờ nhỏ mà anh có thể tạm quên những mối nặng trong lòng…thế cũng tốt…có lẽ vậy……_Sinz…Con lên gọi Bin xuống ăn cơm đi – Mẹ Sinz ra lệnh_Hừ!!! hắn đói tự biết lếch xuống ăn, cần gì phải gọi -Sinz vẫn chăm chăm cuốn tạp chí hừ hừ đáp_Bây giờ mày có đi ko ha? – Mama “trầm giọng” rít qua kẽ răng hỏi kèm theo mí tiếng răng rắc của xương khớp xương_A!!! phải gọi bạn xuống ăn cơm thôi – Sinz giật giật khóe miệng cười gượng khì khì với mama chạy phắn……Cộc…cộc…_Nè!! ăn cơm – Sinz gọi nhỏ_….
30 Woak!!! Thiệt dã man… chỉ 1 lời nói của Bin mà làm nhỏ lăn lộn chật vật đến tận 1h rồi mà vẫn chưa ngủ đc… ngoài trời mưa lất phất lúc nào ko hay… nhỏ rón rén đến bên cửa sổ, vén tấm màn… khung cửa sổ mờ nhạt bởi hàng trăm giọt nước bám víu…gió thổi rít qua khe cửa mát lạnh…làm cho tâm tư nhỏ có vẻ ổn định hơn…đứng ngắm những hạt mưa kéo nhau rơi xuống như những sợi tơ giăng đầy trời… hít 1 hơi… nhỏ quyết định quay lại giường…nhưng chân vừa nhấc thì thấp thoáng dưới mái hiên phòng khách hướng ra vườn hình như có bóng người…“Quái, giờ này nhà ngủ hết, còn ai nữa đâu nhỉ? Ko nhẻ…ăn trộm” – Nhỏ thầm nghĩ chợt hốt hoảng- “Làm sao…giờ làm sao? Gọi người dậy sao? … ko đc…giờ muốn gọi ba mẹ buộc phải đi ngang qua phòng khách…còn tên kia ngủ như heo, giờ gọi hắn chắc tên trộm nghe đc chạy mất dép” – Nhỏ cuống quýt quay tới quay lui, cái đầu nhỏ nhắn hoạt động hết công suất…Cuối cùng, nhỏ quyết định tự thân vận động, tay cầm cây gậy có thể cho là làm vũ khí đc, nhỏ rón rén xuống nhà và tiếng ra phòng khách…từng bước, từng bước thật nhẹ, rón rén nấp sau bức tường phòng khách…từ từ mới ghé mắt nhìn vào…“Xời, thì ra là hắn…” – xác định đc là anh ấy, nhỏ thở phào 1 cái đưa mắt nhìn anh… Trong ánh đèn phảng phất, gương mặt dễ thương như tỏa sáng, sóng mũi cao ngước lên trời,mắt nhắm nghiền hưởng thụ từng cơn gió đem theo mưa tạt vào, đôi môi mấp máy quyến rũ, 2 tay chóng phía sau, anh bình yên thưởng thức vị ngọt của cơn mưa mưa, dáng điệu thật yên bình và buồn thương…tội nghiệp… Nhỏ nhìn anh mà ngây ngốc…ko gian dường như thu hẹp lại, khoảng cách anh và nhỏ rất gần…Lí trí mách bảo nhỏ nên trở về phòng, trở về chiếc giường ấm áp ngay lập tức…nhưng nhỏ lại cứ bước đi về phía anh như bị thôi miên…Nghe tiếng bước chân…anh quay lại ngước nhìn nhỏ…trong màn đêm, mái tóc vàng bay bay trong gió và đôi mắt xanh huyền ảo… váy ngủ bay bay trong gió…dáng vẻ động lòng người… làm anh chàng phút chốc ko thể rời mắt khỏi thiên thần trước mắt… trái tim rung lên 1 cơn bồi hồi…_Sao giờ này anh chưa ngủ? – 2 người cứ nhìn nhau như thôi miên…chịu hết nổi ko khí trầm mặc…nhỏ đành lên tiếng trướcGiọng nói trong trẻo đanh thứ giác quan đang tê liệt của anh…thu hồi anh mắt…anh ngập ngừng gãi gãi mái tóc rối…vài cọng tóc lòa xòa xuống gương mặt nhìn anh thật lãnhg tử…_Ưm…trái múi giờ tôi ko ngủ đc… lại mưa…nên… – Anh nói lấp lửng…đưa ánh mắt phóng ra màn mưa dày đặt se se buồn…Nó nhìn khuôn mặt trầm buồn và ánh mắt vô dại lòng nhỏ lại thêm 1 tia nhói…_Có phải cô gái anh yêu ko – Nhỏ vặn vẹo ngón tay, cúi thấp giọng hỏiBin ngạc nhiên nhìn nhỏ…_Ý cô nói Rain? – Anh hỏi nhỏ_Rain?…ưm…tôi nghe anh gọi tên cô ấy lúc ngủ – nhỏ nói, giọng càng ngày càng nhỏ…giống như có gì chặn lại_Phải, cô ấy là người tôi yêu nhất…Lời nói anh thất ra như đang thiêu rụi từng nhịp đập của nhỏ…_Nhưng cô ấy lại ko thuộc về tôi, trái tim cô ấy thuộc về người, cho dù tôi đã cố níu kéo – anh cúi đầu , cười nhạt nói, giọng thoảng có hơi run runNhỏ quay sang nhìn anh ko rời…dường như gương mặt ủy khuất kia đã nói hết lên tất cả…trái tim ah đang rất đau… đau…nhưng anh ko thể khóc…ko thể đem nó ra ngoài……bộp…_A!! cô làm gì vậy hả?Bin bị đạp 1 cú bất ngờ té nhào ra ngoài vườn…lập tức trừng mắt về phía thủ phạm…Nhỏ từ phía trong đứng dậy nhìn ra nở 1 nụ cười thật tươi,thật rạng rỡ…nụ cười đẹp như 1 thiên thần trong đêm…trong phút chốc anh đánh 1 nhịp lạc…_Hahahaha!!! – Nhỏ híp mắt cười ngặc ngẽo thật thoải mái… – Cô ấy là cơn mưa của anh đúng ko? Vậy hãy nhờ cơn mưa này mà rửa hết nỗi phiền muôn kia đi – nhỏ mỉm cười nóiAnh như đông lại trước lời nhỏ…nó như đánh thẳng vào tim anh 1 phát thật đau để anh có thể tỉnh giấc mộng… ngước mắc lên nhìn trời ko ngớt mưa…anh để những giọt nước trời hòa tan nước băng đang tan ra từ khóe mắt… lòng anh lúc này… thật nhẹ…miệng bất giác ko hay biết nở 1 nụ cười…Bin tinh nghịch liếc mắt về phía nhỏ…thấy nhỏ vẫn ngồi chống tay nhìn anh…khóe môi nhếch lên 1 tia gian xảo,khuôn mặt chưng ra nét ranh ma bất giác làm nhỏ rùng mình…anh nhê nhàng đứng lên tiến về phía nhỏ…Nhỏ giật mình khi thấy anh bỗng tiếng về phía mình…đánh hơi thấy mùi nguy hiểm…Sinz lập tức đứng dậy toan chạy vào nhà…nhưng anh nhanh hơn 1 bước đã tóm lấy cổ tay nhỏ…_Aaaa!!!Nhỏ bị kéo mạnh, ngã nhào ra ngoài vườn…_Anh dám – nhỏ giận dỗi trừng mắt nhìn anh_Hahahaha!!! – Bin cười ngất…Xoẹt…_Ặc, ăn gian_kaakakaka!!! Đáng đời – Sinz chụp đc cái vòi nước tưới hoa xịt thẳng vào anh lạnh ngắt_Hừ!!! cô chết chắc – Bin cười gian với lấy cái vòi khác xịt vào người Sinz…Trong màn đêm đen… 2 tên ngốc tắm mưa đùa giỡn lúc 1h sáng… 1 tâm hồn thanh thoát…1 trái tim đc giải phóng…….
31 Buổi tối kết thúc cho 1 ngày kinh khủng… Bin ngồi dưới hiên hướng ra vườn mông lung nhìn trời… hôm nay là 1 ngày kinh khủng đối với nhỏ và cả anh…khi đang bị con ả mắt xanh mỏ đỏ kéo đi, anh vô tình nghe đc cuộc nói chuyện của 2 tên bạn của gã về việc bắt nhỏ để ui hiếp anh…Trái tim phút chốc 1 lần nữa như mất mác thứ gì đó… Anh sợ…_Bin – Sinz từ phía sau tiến đến Bin nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh – Hôm nay rất cám ơn anh…nếu ko có anh…tôi… – nhỏ ngập ngừng…_KO có gì đâu…cô ko sao là tốt rồi…- Bin mỉm cười yếu ớt nhìn nhỏ… tâm trạng anh vẫn còn rồi bời…Hình như trong anh có chút gì thay đổi… thời gian anh bên nhỏ giúp anh quên đi nỗi buồn về nó… nhỏ như 1 làn gió mới thổi vào lòng anh…_Tôi…thật sự cám ơn anh – nhỏ thẹn thùng cuối đầu lí nhíAnh nhìn nhỏ thật lâu…nhìn cái dáng điệu mắc cỡ đáng yêu, nhìn khuôn mặt tròn tròn đang đỏ hồng lên…ánh mắt dừng lại ở cánh môi bị trầy mà lòng xót xót… anh vô thức đưa tay chạm vào cánh môi mềm…nhỏ tròn mắt nhìn anh kinh ngạc, người nhỏ cứng đờ… Anh như bị thôi miên, mặt cứ tiến gần tới mặt nhỏ… nhỏ kinh hô vô cùng…nhưng dường như người mình cứ bị ánh mắt anh hút hết sinh lực mà ngồi yên ko động đậy…chờ đợi…Môi anh chạm khẽ vào môi nhỏ…rồi thật sâu…thật sâu hôn nhỏ dịu dàng… nhỏ nhắm mắt cảm nhận vị ngọt đầu lưỡi anh trao…đến khi cả 2 ko còn thể thở đc nữa anh mới rời môi mình đi…_Anh… – Nhỏ rưng rưng đôi mắt nhìn anh_Anh biết… anh chưa thể quên Rain ngay được…nhưng anh nghĩ em có thể giúp anh làm điều đó… – Bin nhìn Sinz ngọt ngào nóiNhỏ như tan ra…là anh đang tỏ tình…trái tim rung lên như dây đàn…tạo thành từng tiếng thanh nhã…Trong màn đêm của bầu trời cao vút… 2 trái tim run lên những cung bậc hạnh phúc…hạnh phúc cho 1 sự bắt đầu…Ngoại truyệnBoo và Gun : Niềm tinGiờ chơi trường Sky_Lina!!! Xuống căn tin với tớ ko? – Boo tươi cười rủ rê nhỏ bạn_Xì!!! Chàng đâu mà hôm nay ‘chiếu cố’ đến con bạn này vậy – Lina hờn dỗi phồng má giả vờ liếc Boo 1 cái_Hì!!! Thầy gọi hắn lên văn phòng có việc rồi – Boo nhe răng trắng tinh cười nói_Vậy giờ mới nhớ tới con bạn này đấy hở_Hì hì!! Ko có mà… đi đi…hôm nay Boo đãi – con pé làm nũng_Hừm… tha cho lần này đó – Lina pó tay trước cái bộ mặt cún con ko chê vào đâu đc_Yeah!! Lestgo – con pé đưa nấm đấm lên trời nhí nhảnh lôi con bạn đi…Tại căn tin_Oa!!! Đông quá, tìm chỗ ngồi đi Lina – con bé nhăn nhó kệ nên khây đồ ăn tự phục vụ đảo mắt tìm chỗ trống_Bên kia kìa Boo – Lina cười tươi hất đầu ra hiệu_Oak!! Ok – nó mừng rỡ sãi bước thật nhanh…xoạt…_Á…Rầm…_Boo!!! Ko sao chứSau khi nghe tiếng động âm vang đính kèm chất giọng vàng oanh….
32 Sunny và Kan: Yêu bằng trái tim…_Sunny!!!về thôi…làm gì thẫn thờ vậy? mấy anh đến rước kìa – nó lay lay Sun_Hả? ừm – nhỏ giật mình nhìn ra cửa… Kan và Gen đang đứng chờ 2 đứa thật_Anh – Nó tươi cười chạy đến bên Gen nắm tay tình tứ bước đi…Sau nhiều chuyện xảy dạo đó… nó xác định đc tình cảm của mình và cả 2 qua đó mà trở nên sâu đậm hơn…Nhỏ nhìn nó tay trong tay với người yêu hạnh phúc ngời ngời… lại liếc sang nhìn Kan… anh đút 2 tay trong túi quần thong dong bước đi…nhỏ và anh đi cạnh nhau như người xa lạ… thật là ghen tỵ với nó và Gen quá…nhỏ đánh 1 cái thở dài chán nản… Trừ lúc anh hôn tỏ tình với nhỏ ở vườn nho đến giờ ko hề thấy có 1 hành động lãng mạn nào khác…nhiều khi nhỏ nghi ngại ko biết có phải anh chán nhỏ rồi ko… Nhỏ liếc anh 1 cái hờn dỗi bước nhanh đi…cả quảng đường dài ko ai nói với ai câu nào cho đến về tận nhà nhỏ…_Em vào nhà đi – Kan nhìn nhỏ nói rồi xoay người bước đi“Gì chứ? Đưa bạn gái về nhà là nghĩa vụ hay sao mà lại tỏ thái độ đó…thật tức quá mà” – Nhỏ ấm ức bỏ vào nhà….