41 Tại nhà kho của trường:
Sau khi thay đồ, Di đỡ Vy tới một chỗ trống ngồi xuống và tựa vào tường. Nét mặt của Vy biến tái nhợt hơn hẳn.
– Di, mình đau…
Nhỏ nói giọng yếu ớt.
42 Một tháng sau.
Hoàng Duy từ ngoài đi vào trong bệnh viện với vẻ bí ẩn. Cậu khoác chiếc áo blous trắng, mặc bị che đi bởi chiếc khẩu trang y tế. Cậu đi tới phòng của Gia Ngọc nơi thằng bạn mình đang ngày đêm làm việc như cổ máy, không hay biết cũng không nhận ra cậu là ai.
43 Sáng.
Gia Kỳ đang ngồi phè phỡn ăn sáng ở phòng ăn với vẻ mặt vô cùng tỉnh táo như không hề có chuyện gì xảy ra.
– Gia Ngọc, rồi mày cũng sẽ bị truy đuổi như một tội phạm thôi.
44 Tại nhà Hoàng Duy.
Duy đưa Vy vào phòng của mình, còn Di và Gia Ngọc được quản gia đưa tới gian nhà riêng. Tạm thời Di, Vy và Gia Ngọc sẽ ở lại nhà Duy một thời gian tránh sự truy lùng của người trong tổ chức CMI do ông Lâm yêu cầu.
45 Cậu im lặng không nói gì vì cậu nghĩ mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt, nếu cứ tiếp tục căng thẳng như thế này thì cũng đến lúc tình cảm của cậu dành cho Vy chẳng bao lâu sẽ biến mất.
46 Di thôi không nghĩ lại nữa tiếp tục chăm chú đọc những dòng chữ trong sách.
– Bươm bướm tên tiếng anh là Butterfly, biểu tượng cho khát khao về cuộc sống tự do và tự tại.
47 Ở phía dưới, đám đông tập trung lại với những lời nói vang vảng. Bất chợt mọi người đều rẻ ra thành hai hàng để cho chiếc xe hơi màu đen chạy vào và dừng lại trước tập đoàn Hoàng Gia.
48 Một thời gian sau.
Gia Lâm cùng với hiệu trưởng trường Đại học công nghệ thông tin đã mở được một lớp học ngay trong khu làm việc của Cube đào tạo chuyên ngành quản lý an ninh và lập trình viên qua cuộc thi tuyển gay gắt bằng bài thi đánh giá năng lực.
49 Huy Khánh đi tới gian nhà kính trước đây Gia Ngọc đã từng ở. Vì gian nhà này là hệ thống chính của toàn bộ biệt thự Cube nên anh ở đây để quản lý và theo dõi tình hình hoạt động của tổ chức.
50 Di trở về phòng nằm phịch xuống giường nhìn thẳng lên trần nhà. Đã bốn năm qua cô vẫn mang mối hận thù và muốn trả thù để lấy lại những gì cô đã mất nhưng cô cảm thấy một lúc cô đánh mất đi cuộc sống mình hơn.
51 Anh cất súng vào trong túi, đi lại ấn nút màu đỏ trên tường để báo cho bác sĩ rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Vy đẩy Duy đi đến thăm Di vì anh vừa mới mổ không thể đi đứng nhiều sợ ảnh hưởng đến vết mổ nên phải ngồi trên xe lăn.
52 Tối, bữa tiệc diễn ra tại căn nhà lớn của biệt thự Cu be. Nó được tổ chức đơn giản với hòa nhạc nhẹ nhàng, đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị sẵn, ánh sáng mờ mờ ảo ảo bởi những chiếc đàn lép nhấp nháy.
53 Di ngồi trong phòng như một người mất hồn cầm lấy cành hoa hồng ngắt từng cánh rải đầy dưới nền. Con mắt đỏ hoe sưng húp vì khóc quá nhiều, cảm thấy cổ họng như khan lại, nét mặt xanh xao và hốc hác.
54 Tối tại bến cảng Blue:
Sóng biển vỗ mạnh vào bờ, một không gian hoang vắng không có người qua lại. Trời tối lạnh lẽo, gió liên tục thổi mạnh, nghe cả tiếng khóc than của gió đến rợn người.
55 Ngoại truyện:
Cuộc sống luôn gắn bó với những công việc hay làm vì vậy đòi hỏi con người phải có một sức khỏe thật tốt. Cuộc đời tựa như một viên đá, niềm vui lớn nhất trong cuộc sống là làm được những gì mà người đời cho rằng ta không làm được.
56 Mười tám năm sau.
Tại trường đại học quốc tế, một cậu thanh niên đang ngồi trong lớp học ở dãy bàn cuối gần cửa sổ. Mái tóc đen bay nhẹ trong gió, ánh mắt đen huyền lạnh lẽo dán vào màn hình điện thoại, tai đeo phone nghe nhạc.
57 Hai vợ chồng Ngọc Di dẫn con gái đi đến sông Crytal đi dạo. Gia Ngọc bị cô bé Di linh lôi đi chơi đủ chỗ còn Di thì đi một mình theo sau. Nét mặt của Di cố gượng cười trước mặt chồng và con nhưng thực chất bên trong cô đang rất lo lắng một điều, hai tay cô cáu chặt vào nhau.
58 Gia Ngọc dừng xe lại trước ngọn hải đăng đó. Tiếng gió ngoài biển gào thét đến rợn người, sóng biển táp vô dồn dập. Anh vội xuống xe khi thấy Di bị hai tên mặc vét đen lôi đi, nét mặt cô vô cùng sợ hãi, ánh mắt đỏ hoe chứa đầy nước mắt nhìn anh từ phía xa và cố gắng nói lớn:
– Gia Ngọc, cứu em…
Gia Ngọc guồng chân chạy tới khi nhìn thấy, nét mặt gấp gáp hiện rõ sự giận dữ.
59 Sau khi thoát khỏi sở cảnh sát, Gia Minh đi dọc trên đường phố vì không có xe. Đi đâu cậu cũng bị mọi người dòm ngó và nghe những lời nói bàn tán khó chịu.
60 Tối, tại nhà thờ.
Gia Minh phóng chiếc xe mô tô hết tốc độ nhanh nhất có thể trên con đường mòn hoang vắng để tới nhà thờ. Cơn gió gào thét phả vào khuôn mặt lạnh lùng của Minh.