61 “Oh, làm thế nào?” Giang Thắng nghe thấy An Nặc nói gậy ông đập lưng ông trong nháy mắt đã cảm thấy đây là chủ ý hay. Nếu Dương Thanh Mỹ đã nghĩ ra kế sách tốt này, vậy hãy dùng ngược lại nó để trị cô ta, xem cô ta có thể nghĩ đến chuyện làm hại ai nữa không.
62 Hôm sau Phó Thị Trưởng gọi điện hẹn Trương Diệu nói chuyện. “Tiểu Trương này, không phải là tôi không muốn giúp cậu. . . giống như chuyện này, người ta rõ ràng là nhắm thẳng vào cậu, nhưng tôi đây cũng bị liên lụy, ở thời điểm này nếu tôi ra tay giúp cậu, không phải nói rõ với mọi người bài báo đó đang nói về chúng ta sao.
63 Dương Thanh Mỹ không cãi lộn phối hợp với Trương Diệu ly hôn. Yêu cầu gì cũng không nhắc tới, những biết rõ ly hôn chỉ là giả bộ, ai biết được sau này sẽ có biến cố hay không? Đây chính là điều khiến Trương Diệu muốn bỏ cô mà không được, rõ ràng hắn nói ra một yêu cầu quá đáng như vậy, nhưng cô vẫn yên lặng ủng hộ, toàn tâm toàn ý tin cậy hắn, chỉ là lúc lơ đãng biết sử dụng nước mắt để cho hắn nhìn thấy, để cho hắn càng thêm thương tiếc cô.
64 Thật ra thì An Nặc không phải sợ hai người Dương Thanh Mỹ cùng Trương Diệu, chỉ là nếu như không thoát khỏi kịch bản, bọn họ sẽ lại xuất hiện trong cuộc sống của cô và Phó Quốc Hoa.
65 Từ khi An Nặc theo quân cuộc sống mỗi ngày đều trầm tĩnh trong hạnh phúc, lúc này Phó Quốc Hoa lại được nghỉ phép, mặc dù đã lâu rồi hắn chưa được nghỉ, nhưng trước kia chuyện duy nhất khiến hắn lo lắng là mẹ mình giờ đã có chú Trương chăm sóc, cuộc sống gia đình hai người cũng tạm ổn trôi qua hoàn mỹ, cũng thường xuyên liên lạc với hắn, hắn cũng không còn lo lắng, mà ngày ngày trong lòng suy nghĩ đến lão bà hàng ngày hầu hạ ở bên cạnh, cho nên gần đây ngày trôi qua thật nhanh, hơn nữa mỗi ngày thần thái hắn đều phấn khởi.
66 Thời điểm An Nặc đang đợi, lại thấy Trương Diệu cùng Dương Thanh Mỹ tiến vào. Cô đứng ngay chính diện với cửa ra vào, sau khi vào cửa muốn không nhìn thấy cũng khó khăn.
67 Ban đêm, An Nặc nằm ở trên giường một cái tay đỡ tại dưới đầu không ngừng nhìn quanh ra ngoài, bên ngoài phòng khách đèn vẫn sáng, nam chủ nhân ngồi ở chỗ đó trong tay cầm một quyển sách, nhưng mà một chữ cũng không vào đầu, ngồi ở chỗ đõ than thở mặt sầu khổ.