41 Lạc Hy đã muốn hôn mê cả một ngày trời cuối cùng cũng tỉnh lại. Tỉnh, nàng sao lại tỉnh chứ? nếu có thể nàng muốn đừng bao giờ tỉnh lại. Chốn thâm cung này thật quá tàn nhẫn, còn hơn những gì nàng cùng Tú Bình từng trải qua ở hiên đại.
42 Đó là một tiếng gầm đầy giận dữ, mà chủ nhân không ai khác ngoài Vương Thiên Lãnh. Theo sau hắn là Huyền phi, Tú phi, thị vệ , cung nữ cùng một vài vị quan lớn.
43 Sau khi rời địa lao, hắn liền đến Dao Trì. Lúc này Lạc Hy vẫn đang ngồi thiền. Hắn bước vào phòng, đập vào mắt hắn là thân ảnh đơn bạc, yếu ớt của nàng.
44 – Lan phi nương nương, ngươi ngàn lần cũng đừng trách ta. Ta cũng vì bất đắc dĩ thôi. Ai kêu người khi không giữa đường nhảy ra cản trở việc tốt của chúng ta.
45 – Hy nhi, con thế nào rồi, có sao không?– Không có phụ thân, con chỉ hơi choáng váng. – Chủ nhân, người đang mang thai, pháp lực tạm thời nên hạn chế sử dụng nếu không sẽ nhanh chóng kiệt sức.
46 – Ui da, sao mà mỏi quá vậy nè?– Tỷ tỷ người tỉnh?– ( nhìn nhìn) Ngươi là ai?– Ô ô tỷ tỷ ( giả vờ bù lu bù loa lên), tỷ không nhớ muội sao. Muội là Hoa Nhi là nghĩa muội của tỷ đây mà.
47 – Oa, Hoa Nhi, Hoa Nhi, ngươi xem đó là cái gì a? ngộ ghê. – Là tò he, tỷ tỷ ( thở dài ngao ngán). Hầy, mới sáng sớm nay tỷ tỷ đã khua nồi khua chảo dựng mọi người dậy.
48 – Tỷ tỷ, người muốn làm gì đây? Ba ngày? Ba ngày sau chúng ta lấy cái gì mà đền cho người ta đây. – Hê hê, tỷ tỷ của muội là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất trên đời này ( nổ thấy ghớm) lẽ nào lại không có biện pháp sao? Hoa Nhi, chúng ta còn có một biệt lâu đúng không?– Vâng, đó là một căn lầu 2 gác, là nơi chủ nhân cũ dùng để thưởng nguyệt a.
49 - What?Bóng người kia giật mình ngồi dậy, nhìn dáo dác xung quanh. - Không có ai? Lẽ nào mình nghe nhầm. Rõ vừa nghe có người nói tiếng Anh mà. Hầy… chắc tại nhớ nhà quá nên loạn tai rồi.
50 Sáng hôm sau, ánh sáng rọi vào mắt tiểu Bảo, nàng hơi hơi chớp mắt rồi từ từ hé mở…– Á…. Mẹ ơi…. Ngươi … ngươi làm cái gì mà dí sát mặt vào mặt ta vậy hả?– Hôm qua trời tối lại mệt mỏi ta không để ý kĩ ngươi.
51 – OA, ( vươn vai), ngủ đã quá. – Tỷ tỷ, nhắc tỷ bao nhiêu lần rồi, không được…– Được rồi, được rồi. Cảnh Thiên, hôm nay ngươi tới sơm quá vậy?– ừm, ta mang cho nàng ít thuốc an thai, còn có một ít nhân sâm cùng tổ yến mang ở trong cung ra.
52 – Ngự y, nàng ấy sao rồi?– Hồi bẩm vương gia. Phu nhân đây chỉ là kiệt sức quá mà ngất đi. Thần đã kịp châm cứu điều khí cho nàng ấy rồi. Một ngày một đêm nàng ấy sẽ tỉnh a.
53 Năm năm sau… – Đồng chí nương, đồng chí muội, 2 người định chuồn đâu đó? – A, ha ha, đồng chí Lãnh Phong, xin chào. Hôm nay trời thật đẹp ha. – Ca ca, hôm nay nhìn huynh thật đẹp giai nha.
54 Kinh thành Hạ quốc… – hộc hộc, Trường… Trường Khanh… ngươi làm gì mà kéo ta chạy như điên vậy. Hộc… hộc… – hộc hộc… thần… thần nhìn thấy… một người… rất giống… Hoa Nhi… – đâu… đâu???? – Mất… mất dấu rồi… tới đây không thấy nữa… – Hay là người của phủ này? Thử vào xem thế nào.
55 – Nương/ tỷ tỷ. – Ân. Ơ. Ai đây? Trông quen quen… – À, ta là Vương Thiên Lãnh, hoàng đế Linh Quốc. – Ngươi… đúng, chính là ngươi ( hung hổ bước đến), ta hỏi nguwoi, tại sao ngươi cùng tướng công ta giống nhau đến vậy? Các nguwoif có quan hệ gì sao? – Hy Nhi, xin lỗi nàng.
56 Kinh thành Hạ Quốc về đêm vẫn nhộn nhịp đông vui, nhưng ở bên trong kinh thành đệ nhất phủ Tiêu phủ kia, một tầng mây đen đang bao phủ… – thế nào rồi Lạc Lạc, đã liên lạc được với Nguyệt Nhi chưa? ( Lạc Hy sốt ruột).
57 Rừng trúc phía sau thành… – Ha ha ha, Vương Thiên Lãnh, cuối cùng ngươi thật sự đã xuất hiện. “ Thiên Lãnh” vẫn lạnh lùng ngước mặt lên. Quả nhiên cũng huyết thống, gương mặt phi phàm không khác nhau là mấy.
58 Hạ Cảnh Thiên mới nói dứt câu, đôi mắt đã nhắm nghiền, cánh tay buông thõng xuống. Hắn chết rồi. Trong thâm tâm Lạc Hy như từng nhát dao đâm. Tại sao hắn không đợi thêm một chút, một chút nữa thôi.
59 – Thế nào rồi? ( Chính Thuần lên tiếng hỏi ngự y) – Bẩm hoàng thượng, Tam vương gia chính là không bị thương tổn cũng không bị nguy hiểm gì cả, thể nhưng mạch tượng của Vương gia lại như người đang ngủ say vậy.
60 Buổi tối hôm ấy, mấy người Lạc Hy tụ họp tại thực phòng dùng bữa. Thiên Lãnh từ đầu đến cuối lấy tay che che mặt, không dám hé ra. – phụ thân, người sao vậy? Phụ thân không khỏe sao? ( Lãnh Nguyệt) – Phụ thân, người bị chóng mặt à? ( Lãnh Phong) – Hoàng huynh, sao thế? – Không… không sao… – Thật không sao? ( Lưu Thần) Bỏ tay ra xem nào? bỏ ra… bỏ ra… ( giằng kéo)… Bảo ngươi bỏ ra cơ mà… ( giựt mạnh)… – ….