21 Chương 3 Những buổi trắc nghiệm cuối kỳ qua đi, cuối tuần vừa đến là tôi hứng thú hừng hực đi học viện y tìm Lạc Thiệu Cung. Không biết mấy tháng không gặp, nó biến thành bộ dạng gì nữa.
22 Chương 4 Cũng may là bọn họ ăn rất nhanh rồi nhanh chóng bàn luận cái vấn đề "báo cáo", một đống lớn ở trước mặt tôi nghe như ngôn ngữ ngoài hành tinh, tôi nửa điểm xen vào cũng không có, ngay cả bộ dáng giả vờ chuyên tâm nghe cũng đã cố hết sức.
23 Chương 5 "Lái xe, cảm phiền đi đến bến xe" Mẹ nó, ánh mắt cư nhiên lên men, thật sự không không chịu thua kém, khổ sở cái gì chứ, cũng không phải lần đầu tiên nó chê mình ngu nói mình dư thừa.
24 Chương 6 Mặt bị đưa ra sau gắt gao hôn lấy. Lại dời lực chú ý ! Được rồi, tôi thừa nhận kĩ thuật hôn của nó cao minh, nụ hôn dài chục phút làm hít thở không thông nổi, bất tri bất giác ngay cả công tác hậu diện cũng đã làm xong.
25 Chương 7 "Buông tay, đừng động vào ta !" Nơi bị xé rách đau đến run lên, nhìn vết máu trên sàn đang chỉ biết chuyện tình đã hỏng bét, chỉ cảm thấy tức giận thẳng tới đỉnh đầu, hốc mắt cũng nóng lên, nước mắt đã sắp rớt ra.
26 Chương 8 Mở cửa phòng tắm ra, đối diện với nụ cười gian không hề có hảo ý của Tô Chí Du, thằng tôi đang tươi cười , phủ chiếc áo bự số một đứng sau lưng Lạc Thiệu Cung có hơi nao núng trong nửa giây, hắn nháy mắt biến thành một nụ cười thân thiết ôn hòa đúng chuẩn : "A, Tiểu Hữu cũng đã ở đây sao ?" "Đúng, đúng vậy.
27 Chương 9 Ba chữ này nghe so với chữ ung thư gan thời kỳ cuối hay AIDS đều có lực sát thương, tôi kinh dị nhảy dựng lên : "Không phải. . . . Ô. . . . " Không cẩn thận đã quên nhược điểm còn nắm giữ trong tay hắn, bị bẻ quặt đau đến mức mặt tôi đều nhăn lại.
28 Chương 10 Bị mấy lời uy hiếp tình dục của tên bác sĩ ban tặng, thời gian thanh tỉnh còn lại của tôi đều bị trạng thái cảnh giới vây quanh, thời khắc cảnh giác cùng giằng co với cái tên mỉm cười thoạt nhìn vô hại này, căn bản không có nửa điểm khí lực phân tâm nghĩ về Lạc Thiệu Cung.
29 Chương 11 Kể từ ngày đó, tôi thật lâu cũng chưa gặp lại Lạc Thiệu Cung. Cũng muốn chạy tới trường T gặp nó, nhưng nhớ tới nó nói trước khi nghỉ đông thì bề bộn nhiều việc, bảo tôi không cần đi gặp nó, cũng không thể dày mặt đi quấy rầy.
30 Chương 12 Nghỉ đông vốn muốn tìm Lạc Thiệu Cung cùng nhau về nhà, cơ mà nó nói trong trường học có chuyện phải kéo dài vài ngày, hại tôi đành phải chán nản mang hành lý vác không xong đưa cho tên bác sĩ theo giúp tôi ra nhà ga.
31 Chương 13 "Lạc, Lạc Thiệu Cung. . . . . " Vừa thấy thân ảnh của nó là bắt đầu nói lắp, "Ngươi đã về rồi ?" Ai, bình tĩnh một chút, không cần làm cái gương mặt chột dạ như đang tính toán làm chuyện xấu, tinh tinh bọn họ không phải nói nó cũng thích tôi sao ? "Vâng, anh.
32 Chương 14 "Ánh mắt. . . . không phải thực thũng, biểu tình. . . . . . . . . trên cơ bản vẫn trấn định, lời thoại. . . . . . . . đã đọc đến thuộc làu, Lạc Thiệu Cung thì.
33 Chương 15 "A ?" Lòng tôi lại vui sướng không khống chế nổi, mặt đỏ lên, nửa ngày mới có chút bối rối nói : "Lạc Thiệu Cung. . . . . . cám ơn ngươi. . .
34 Chương 16 May mà lúc nó tới gõ cửa thì đã lên giường giả vờ ngủ. "Anh ? Còn chưa ngủ à ?" Lạc Thiệu Cung đẩy cửa vào, biểu tình lại lãnh đạm hơn bình thường.
35 Chương 17 Mắt nhắm lại, bắt lấy bả vai nó, nâng thắt lưng liền đặt mông ngồi lên. "Ô oa !" Kẻ kêu thảm thiết đó không phải tôi mà là nó. "Anh, anh à. .
36 Chương 1 Lại một năm nữa nhanh chóng đi qua, có vẻ như ngày nào cũng như ngày nấy, nhưng thật ra là có thay đổi, ý của tôi là nói tới thằng Lạc Thiệu Cung ấy! Tuy rằng không cam lòng thừa nhận, nhưng quả thật nó đã cao mà còn không biết tiết chế, càng ngày càng cao, hoàn toàn không biết cái gì kêu là một vừa hai phải nha! So với nó thì một năm này tôi chỉ càng ngày càng trắng, không cao được như vậy, càng không cường tráng được như vậy, thật khó tả cái cảm giác người ta càng ngày càng tiến về phía trước còn mình đây chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
37 Chương 2 "Anh, đến lúc đó chúng ta đi Kyoto được không?" "Trời nóng như vậy, ta không muốn đi ngâm suối nước nóng đâu. " " Có được hay không. . . . . .
38 Chương 3 "Ngô. . . . . . " Tôi do dự. "Làm sao vậy?" Giọng nói của nó dịu dàng như mê hoặc. Tôi tựa trán mình vào trán nó, mặc nó hôn môi một chút, chân từ đầu đến cuối lại quấn lấy nhau quá chặt chẽ.
39 Chương 4"Không cần đâu, cậu. " A, là Lạc Thiệu Cung, đúng lúc, có thể xơi luôn cả phần điểm tâm của nó. "Anh cháu là người đơn giản, không có bản lĩnh gì, gánh vác không nổi trách nhiệm đâu, cháu thay anh cháu tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế, cho nên việc giám định nhân thân linh tinh các loại xin miễn đi.
40 Chương 5 "Suốt ngày còn nói cái gì mình là đại nam nhân, thuần túy là an ủi mình mà thôi. Anh tùy tiện tìm người nào đó hỏi một chút đi, coi có ai cảm thấy được anh có vị nam nhân không?" "Anh có chạm qua nữ nhân sao? Chỉ bị nam nhân ôm qua đúng hay không? Hơn nữa rất có khoái cảm? Nga.